Phiên cắp chiếc rổ con, chụp cái nón lá cũ của bà nội lên đầu. Bây giờ, trông cô bé như một cây nấm khổng lồ sắp sửa đi hái nấm tí hon.
Phiên chạy ra ngõ, con đường làng quanh co, uốn khúc, rợp bóng tre xanh đưa chân Phiên đến trước một hàng giậu mồng tơi xanh mườn mượt. Nhón chân nhìn vào, Phiên gọi:
- Búp ơi! Có ở nhà không?
Búp chạy ra, chùm tóc buộc đuôi gà lắc lư sau gáy. Cô bé cười khoe chiếc răng khểnh xinh xinh:
- Phiên đi đâu thế?
- Tui đi hái nấm mối, bạn đi không?
- Đi, chờ một chút nhá! Tui vô nhà xin phép ông ngoại.
Lát sau, Búp trở ra với cái giỏ đan bằng nan tre rất xinh. Búp khoe:
- Ngoại mình đan cho nè .Có đẹp không?
Phiên gật đầu:
- Đẹp lắm! Phải chi mình cũng có một cái như thế.
Vừa kéo tay Phiên, Búp vừa hứa hẹn:
- Để rồi Búp sẽ xin ông một cái giỏ để tặng bạn.
Hai cô bé chạy giữa hai hàng tre rợp mát. Mấy ngày qua mưa dầm. Hôm nay, trời vừa hửng nắng. Cái nắng nhạt như tơ không đủ sức hong khô những giọt nước còn đọng lại trên nghìn chiếc lá. Chốc chốc, cành run, lá chao mình, nước rơi, như cơn mưa lại thoáng qua, Phiên và Búp nhìn nhau cười rộ. Búp kéo những sợi tóc ướt qua môi, nhấm nháp vị ngọt của trời.
Phiên bảo:
- Mình bới chỗ lớp lá kia xem. Ở đó ẩm lại khuất, có thể nấm mối mọc.
Đúng như Phiên đoán. Nấm nhiều vô kể. Chúng mọc chi chít, như những chiếc dù be bé từ dưới đất chui lên, xòe tán rộng, hàng hàng, lớp lớp che mưa nắng cho đất. Nấm chen chúc nhau đội lớp lá mục hoặc xen giữa khoảng trống mà đứng dậy, hít thở không khí trong lành. Phiên hái một chiếc đưa lên. Búp trầm trồ: "Nấm béo ghê!”. Phiên ngạc nhiên lắm. Đất đen vậy mà cây nấm phổng phao, mượt mà như lụa. Dù không to bằng nấm rơm hay nấm mèo nhưng Phiên vẫn thích nấm mối hơn. Nấm mối tự mọc. Không phải mất công trồng trọt gì hết. Mưa đầu mùa đổ xuống, lá vàng rơi chồng chất bấy lâu, mềm nhũn, mục dần. Nấm từ đó sinh ra. Lớn lên, thơm tho đến là thương. Mỗi dịp về quê nghỉ hè, Phiên được sống cạnh bà nội và được đi hái nấm.
Ở đây, Phiên còn được làm quen với Búp. Cô bạn quê mùa nhưng hiền hậu. Hai đứa thường rủ nhau đi hái nấm, câu cá, bắt cua… Có hôm, rổ của Phiên đầy tràn nấm. Cái giỏ tí tẹo của Búp, nấm nhô lên tận miệng vậy mà đất làng vẫn hào phóng phơi ra bao nhiêu là cây nữa. Hai đứa lội xuống ao, hái lá sen để bọc nấm. Vui hết biết . Những ngày ấy, Phiên được ăn món nấm xào ngọt ngào, thơm tho mà còn kiếm được ít tiền nhờ bán số nấm mối còn lại. Số tiền ấy, Phiên dùng để mua trầu cho nội và mua sách tặng Búp, cô bạn nghèo, mồ côi của Phiên.
Nội Phiên kể rằng cảnh nhà Búp lạ lắm. Ông Búp không vợ không con. Sau một lần chạy trận càn của địch, ông trở về nhà với đứa bé trên tay. Hài nhi nhặt được đó chính là mẹ Búp. Mẹ Búp lớn dần, chưa kịp lấy chồng thì trong một bữa đi chùa đã nhặt dược một đứa bé sơ sinh bị bỏ rơi bên gốc cây bồ đề. Cô mang bé về nhà, gọi là con rồi đặt tên cho nó là Búp. Ai cũng khuyên cô đưa đứa bé vào viện mồ côi để còn lấy chồng. Nhưng cô không nghe theo. Từ đó, Búp sông trong vòng tay yêu thương của mẹ và ông. Nhưng, chẳng bao lâu, mẹ Búp bệnh nặng rồi qua đời. Búp lại mồ côi.
Bây giờ, Búp chỉ còn có ông. Ông yêu thương, quí Búp còn hơn mạng sống. Hai ông cháu nương tựa nhau. Họ rất nghèo. Nhưng đứa trẻ nào ở làng nầy cũng mong có một người ông như thế. Một người hiền và tốt còn hơn bụt. Cây trái trong vườn trẻ nhỏ tha hồ vòi vĩnh, ông cho hết. Chúng cần cái giỏ để chơi trò bán hàng, ông cặm cụi đan cho. Ở nhà ông, rộn tiếng cười trẻ thơ. Đúng là: "Yêu trẻ, trẻ đến nhà”. Phiên rất thích đến đó chơi với Búp và được gần gũi ông. Cùng Búp ôn bài, đọc truyện tranh. Hai đứa đua nhau đấm lưng cho ông, cùng với bọn trẻ trong xóm vây quanh ông, vừa nhìn ông đan rổ vừa lắng nghe ông kể chuyện. Những câu chuyện cổ tích đẹp như mơ. Trong đó bao giờ cũng có những vì vua nhân từ, bà hoàng hậu tốt bụng, cô công chúa xinh đẹp. Họ luôn gặp hoạn nạn nhưng cuối cùng vẫn được bình yên và hạnh phúc. Bao giờ người hiền cũng gặp lành. Ông bảo chắc chắn như thế.
Có một lần Phiên hỏi ông:
- Tại sao ông hiền thế kia mà ông có sung sướng gì đâu?
Ông cười, xoa đầu Phiên:
- Tội nghiệp! Cháu tưởng ông khổ sao?
Phiên gật đầu. Ông bật cười:
- Đâu, cháu thử kể ra xem ông khổ chỗ nào!
Phiên mím môi, ngẫm nghĩ rồi nói:
- Nhà ông lụp xụp nè, áo ông rách vai nè, ông ăn cơm ít thức ăn nè, ông không có con cái nè.
Ông lại cười:
- Vậy mà là khổ sao cháu! Nhà thấp cũng đủ để che mưa, che nắng. Áo rách thì kệ… áo rách, mặc vào mát mẻ. Còn thức ăn ít cũng có sao đâu, ông vẫn sống nhăn nè. Không có con cái nhưng có các cháu, có láng giềng. Sướng hay khổ do minh nghĩ thôi cháu à. Lớn lên cháu sẽ hiểu rõ hơn lời ông nói
Phiên nhìn ra khoảnh sân ngập nắng. Búp và các bạn đang ùa vào nhà, tiếng cười trong trẻo vang lên rộn rã. Phiên ngẩn người. Hình như mình nghĩ sai rồi. Ở đây vui quá!
N.T.M (Trà Vinh)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét