Con thả lòng bay theo cánh bồ rầy chập vào tóc mẹ
hoa thầu đầu rơi tím nửa đời khôn dại long đong
giấc mơ con không đi hết một ngày tháng giêng nhiều sương nhiều gió
nên mẹ còn lặn lội chợ đời mớ cải mớ rau
khi mùa cứ trôi nhanh như vốn dĩ thường tình
chộn rộn ngoài kia áo cơm lợi danh mẹ ạ
thế gian nhìn con như một phần xa lạ
những nụ cười phóng ngược gió chiều, cái nhếch mép như dao...
con sẽ quỳ trước con, trước ba mẹ, trước ân tình
lựa chọn nào cũng đến mùa trả giá
mỗi cuộc chơi đều có phần nghiệt ngã
chân dậm bên này, tay chẳng thể với tới bên kia...
Những cánh bồ rầy rơi cuối tháng giêng
và con không biết mình nên bay về đâu, giữa một trời giả dối
vịn tay vào tình người, dẫn chính mình đi qua bóng tối
nước mắt mẹ ba rơi cả một đời, thấm xuống mùa con...
KHI NGÀY CỨ ĐI...
Anh quơ tay níu lại bao lời hứa vụt ra từ chính miệng mình
hụt rơi một chiều chạng vạng
cánh đồng có dấu chân trâu và cũng có dấu chân người
hương sen lạc vào từng bụi cỏ
dáng em nằm loang nắng một đời anh...
ta cứ tưởng vịn vào những giấc mơ là đủ dìu đời nhau đứng dậy
mải miết những cuộc thơ ngây hò hẹn với ngày
nào có nghĩ gió sương nhiều đến thế
khờ khạo một niềm tin yêu
trật nửa bước chân, chừ biết nẻo mô về...
giữa hồn nhiên bản năng, ta hát bài tự do, ta reo ca phía mùa hạnh phúc
luẩn quẩn một đường bay không hẹn giờ hạ cánh
ngày thì cứ trôi nhanh hơn cái nhìn trong mắt
những mảnh vỡ của lòng nhau cắm phập vào giữa cái nắm tay tràn mưa đêm
và em trôi đi giữa ngã ba đời...
khi lời hứa đi nhanh như ngày gọi mưa gọi nắng
anh lặng một mình bên cánh đồng chiều chạng vạng
ngân ngấn tự lên hương mong siêu độ chút tình
chờ một nẻo sen mùa rộ nở
tạ lỗi những niềm vui chưa kịp hiện hình...
N.T.G (Quảng Nam)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét