Người bỏ người đi không ngoảnh lại!
Vời vợi trăng non e ấp sau vườn
Giọt sương đêm rớt vào bờ lá
Bấy nhiêu non tơ hơ hớ dậy thì
Những sợi đêm níu chân người ở lại
Khỏa vào đam mê khao khát thuở nào
Tận cùng gió tận cùng trăng
Mộng ư hoài ảo
Động khu vườn róc rách bờ lau
Kìa người ơi nồng cháy phả vào nhau
Những mầm nhú cựa mình run rẩy
Lắc lư những ngọn gió không mùa
Đêm cô tịch buông lơi.
N.T.Đ (Bình Dương)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét