ĐÁNH RƠI TÔI - Thơ Nguyễn Trí Tài
Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014
Hình như tôi đánh rơi tôiMùa mưa lại đến, bồi hồi bâng quơTừ em trong cõi xa mờVề đây hiển hiện trên bờ nhân duyên.
Đêm nằm mộng mị thâu đêmRồi gom bao nỗi muộn phiền lắt layVàng thu, em tựa áng mâyTrôi về viễn xứ, trôi thây xa nguồn.
Hình như tôi đánh rơi luônƯu tư, sầu khổ, tiếc thương kiếp ngườiRồi tôi đánh mất luôn tôiTìm đâu ra được thuở thời thanh xuân.
Đâu rồi, em với ân cầnMùa trăng nghiêng, với một phần của nhauChờ xuân hoa nở bên cầuTôi đi tìm lại sắc màu thời gian
Bỗng dưng chợt thấy bàng hoàngEm từ trong chốn hồng hoang hiện vềMây đen vây phủ tư bềGiật mình, chỉ một cơn mê cuối mùa.
N.T.T (TP. HCM)
Tags:
Nguyễn Trí Tài,
Thơ
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét