MƯA BÓNG MÂY - Truyện ngắn Giang Đình
Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014
Linh trở người, choàng tỉnh khi tay chạm phải chiếc điện thoại. Cuộc gọi đến đề tên “Anh”, Linh mỉm cười với giọng ngái ngủ. - Dậy chưa em? - Giọng anh ấm áp bên đầu dây kia. - Hôm này là ngày nghỉ mà anh, mấy hôm kia em toàn dậy sớm không à! - Linh nũng nịu. - Thôi dậy thay đồ đi, anh qua chở em đi ăn sáng nhé! Linh cúp máy, tiếc rẻ nhìn chiếc giường ấm áp đang ra sức quyến rũ cô, lắc đầu rồi vào phòng tắm. Nước từ vòi sen mát rượi, dịu dàng lên da thịt khiến cô tỉnh táo hơn. Uống vội ly café cực mạnh đam mê từ thời sinh viên, Linh với tay lấy chiếc áo khoác trên giá.
- Hôm nay có gì mà trông anh vui quá vậy? - Linh choàng tay ôm anh từ phía sau, hít hương thơm nhè nhẹ phả ra từ vai anh. - Em đoán thử xem - Duy nheo mắt, nắm lấy tay cô. - Làm sao em biết được. Mới sáng sớm đã lôi người ta dậy rồi, đầu óc em vẫn còn mơ mơ đây. - Vậy em cứ tiếp tục suy nghĩ đi nhé! - Anh cười ra vẻ bí hiểm.
Trời sáng nay trong vắt. Nắng không còn mang vẻ nhợt nhạt bao ngày qua mà đã giăng một màu vàng ươm đầy ngọt ngào, tươi mới. Mây đưa vòm trời lên cao hơn, trông như đại dương bồng bềnh từng đợt sóng vỗ về vào bờ cát. Ngồi sau xe, Linh nhớ lại những ngày vừa yêu nhau, hai người cứ rong ruổi suốt trên con đường này. Mới đây mà đã sáu năm rồi, cô những tưởng như mới ngày hôm qua thôi, ngày mà cô bối rối ngồi đối diện anh trong quán café, lời nói ngập ngừng đậu trên bờ môi. Linh đang nghĩ ngợi thì Duy gọi: “Em, xuống xe. Cứ mơ mộng hoài vậy công chúa?”. Duy dẫn cô đến cái bàn xinh xắn bên bờ hồ, bóng râm từ hàng cây xanh mướt cứ đung đưa theo làn gió thổi. Duy chống cằm nhìn Linh, mắt ánh lên nét tinh nghịch hiếm có nơi anh. - Anh sao thế? Hôm nay anh lạ lắm - Duy phì cười nhìn cô nhướn mày, nét đáng yêu chỉ có ở riêng cô. Duy không nói gì. Sau bữa ăn, anh lém lỉnh: “Em nhắm mắt lại đi, anh có món quà này tặng em”. Linh cười khúc khích, nghe theo lời anh. Thật khẽ, anh vòng qua phía cô, cúi xuống đặt một nụ hôn lên má. Linh mở mắt, trên cổ cô là một sợi dây chuyền lấp lánh, lồng qua đó là chiếc nhẫn ánh lên sắc bạc. Cô ngạc nhiên nhìn anh, Duy mỉm cười: “Lấy anh nhé?”. Mây nhích lại gần nhau hơn, nắng chảy tràn trên nền trời. Gió lại thổi rối tóc Linh, là gió hát hay lòng cô đang ngân?***
“Dạ! Em nghe rồi sếp, em sẽ hoàn thành bài viết trong thời gian sớm nhất”. Cô cúp máy, đôi tay lại tiếp tục thoăn thoắt trên bàn phím. Duy xót xa khi bắt gặp mắt cô thâm quầng, nhiều lúc hẹn với anh mà cô cũng phải nghe điện thoại liên tục. Ngày chung đôi của hai người sắp đến, anh bất ngờ nhận được thông báo đi công tác tám tháng. Gác lại mọi chuyện, cô tiễn anh ra sân bay, mắt ngân ngấn nước. Cô chưa bao giờ xa anh lâu thế, chỉ khi gần bên anh, cô mới cảm thấy yên tâm thật sự. Duy xoa đầu cô: “Thôi nào, em nhớ giữ sức khỏe, đừng làm việc quá sức nha! Anh đi rồi anh về mà”. Đến khi anh khuất sau cánh cửa, mắt cô vẫn chưa ráo nước. Xa Duy mới một tuần, cô đã lao vào công việc không ngừng nghỉ. Mỗi đêm, anh vẫn thường gọi điện ru cô vào giấc ngủ. Linh buồn khi không được gần gũi anh như trước, nhưng cô tin anh, tin vào người mà cô đã nguyện gửi gắm quãng đời sau này. Cô nhủ lòng tám tháng sẽ qua nhanh thôi, cô và Duy sẽ là của nhau, vấn để chỉ còn là thời gian. Linh giật mình thức giấc, tiếng chuông điện thoại ầm ĩ chói tai. Cô càu nhàu, chỉ chực ném phăng cái điện thoại, mấy đêm liền cô thức làm việc đến gần sáng mới chợp mắt được chút. - Alo! Ai đầu dây đó? - Linh hả? Chị Nga đây, ngủ gì mà đến nỗi không nhớ cả sếp luôn vậy? Linh tỉnh ngủ, bấy giờ mới ngỡ ngàng nhận ra giọng chị. Cô bối rối: - Chị Nga à? Em xin lỗi, đêm qua em không ngủ nên giờ hơi mệt. - Vậy à? Thôi em chịu khó bây giờ lên tòa soạn nha! Có việc cần em đi lấy tin gấp. Không đợi Linh trả lời, chị cúp máy. Linh ngẩn người, hết nhìn điện thoại rồi nhìn cái laptop vẫn còn bừa bộn với giấy tờ. Khoát vội balo lên vai, cô phóng xe đến tòa soạn, chưa kịp dùng bữa sáng. Đến nơi, Linh thấy chị Nga đang nói chuyện với một thanh niên lạ mặt. - Linh tới rồi hả? Giới thiệu với em, đây là Tú, vừa tu nghiệp ở nước ngoài về. Cô gật đầu chào anh. Chị Nga lại tiếp tục hỏi chuyện Tú, mặc Linh đứng không biết làm gì. Cô chậc lưỡi, ngồi xuống ghế, tự thưởng cho mình tách trà buổi sáng. Cô ngước mắt nhìn bâng quơ ngoài phố, sau đó dừng lại chỗ Tú. Anh cao ráo, có phần vạm vỡ, nước da hơi ngăm cùng bộ áo pull quần jean; trái ngược hoàn toàn với vóc dáng thư sinh của Duy. Đặc biệt, cô ấn tượng với đôi mắt của Tú, nó không đơn thuần chỉ là đẹp mà còn chứa đựng sự thách thức trong đó. Đang quan sát, cô ngượng ngùng quay đi khi Tú đột ngột hướng ánh nhìn về phía cô, nhếch một nụ cười khó hiểu.
***
“Cô nhanh lên một chút được không? Làm phóng viên mà sao chậm chạp thế”. Tú xẳng giọng, vác balo leo một mạch hết mấy bậc đá. Linh thở hổn hển, cố theo kịp anh, lòng tự hỏi sao hắn lại có thể leo núi liên tục hàng giờ đồng hồ mà không nghỉ ngơi. Chị Nga giao cho cô và hắn cùng đi lấy tin ba ngày. Cô cứ tưởng sẽ làm thân với hắn, nào ngờ toàn bị hắn làm cho nhiều lần tức phát khóc. - Anh Tú! Tôi mỏi chân quá rồi, dừng lại nghỉ ngơi chút đi - Cô ngồi phịch xuống tảng đá gần đó, giọng nói đứt quãng. Tú thản nhiên đi tiếp, không thèm ngó lại. Linh gọi một lần nữa: - Này, nghỉ một chút đi. Tú đã leo một quãng cách cô khá xa, không có ý định như lời cô nói. Nổi nóng, Linh thét lớn: - Anh có nghe tôi nói gì không vậy? Tú dừng chân, giọng khô khốc: - Nếu cô mệt thì cứ ở đó, tôi đi một mình. Nói đoạn, anh tiếp tục hành trình. Linh giận điên người, định ngồi lì một chỗ, nghĩ đàn ông dù sao cũng không nỡ nào để phụ nữ yếu đuối như cô một mình nơi thâm u cùng cốc thế này. Đợi mãi không thấy Tú quay lại, cô hoảng hốt vội xách balo chạy theo, như đua với mặt trời chạy về sau vách núi. Mãi một lúc sau, cô mới tìm được Tú. Giận dỗi, cô thấy nhớ Duy. Ở vùng núi xa xôi này, sóng điện thoại rất yếu, cô nghĩ chắc Duy đang lo lắng vì không liên lạc được với mình. Trước khi đi cô cũng quên nói anh một tiếng. Cô bèn đọc những tin nhắn của anh gửi lúc trước, không ngọt ngào nhưng vô cùng ấm áp. Ba ngày sau, vừa có sóng điện thoại, Linh đã nhận hàng chục tin nhắn của Duy. Chưa kịp đọc xong, Duy đã gọi: - Ba ngày nay em đi đâu? Có biết rằng anh lo cho em lắm không? - Anh cố kiềm giọng. - Em… em xin lỗi! Em bận đi lấy tin ở núi - Linh lí nhí, giọng biết lỗi. Linh cúp máy, quay qua đã thấy Tú đứng sau lưng. Cô giật mình đánh thót: - Anh làm tôi hết hồn. Có chuyện gì vậy? Tú không trả lời. Bất giác, cô nghe lạnh buốt sống lưng. Không, không giống như ánh mắt mà cô vẫn thấy ở Duy. Nó không ấm áp chút nào, cũng không dịu dàng, nó có sức mạnh xoáy vào tim cô, có gì như là ám ảnh, có gì như là mê hoặc.
***
Ba tuần chạy lấy tin cật lực, cô gần như mệt lả. Vứt chiếc balo xuống giường, cô vùi mặt vào gối đánh một giấc đến tối mịt. Khi mở mắt, bóng đêm đã ướt đẫm căn phòng, ánh đèn điện hắt vào khung cửa sổ, loang lổ trên tường. Linh mở toang cánh cửa, gió cuộn mây thành những tụ nhờ nhờ, vắt vẻo trên nhành cây gần đó. Cô nhớ Duy, nhớ những đêm ngồi ngắm ánh trăng thả tà áo vàng trên dòng sông, nhớ vòng tay, ánh mắt dịu dàng của anh. Nhưng ánh mắt kia vụt tắt, cô bỗng nhớ đến Tú. Điện thoại báo có tin nhắn cắt ngang dòng suy nghĩ của Linh. Không phải Duy, tin nhắn từ số lạ. - Tôi là Tú, xin lỗi trễ quá mà lại làm phiền cô. Cô có thể cho tôi một cái hẹn vào sáng mai được không? - Có chuyện gì vậy?. Cô ngạc nhiên. - Ngày mai gặp sẽ biết, 9 giờ ở quán X nhé?- Ok. Linh vứt điện thoại sang một bên. “Người gì đâu mà nói chuyện khó ưa quá! Nhờ vả mà chẳng có chút thiện ý nào. Duy chưa bao giờ khó chịu như vậy”, giật mình, cô tự hỏi sao mình cứ so sánh Duy với Tú hoài thế, hai người chẳng liên quan gì với nhau cả. Nhưng, cô không phủ nhận từ ngày gặp Tú, cô cứ như bị mê hoặc bởi sức hút vô hình toát ra từ anh. Anh lúc nào cũng lạnh lùng, cũng tỏ vẻ bất cần, dường như không chỉ với cô mà với tất cả mọi người. Có lần, đi lấy tin cùng anh, cô vô ý nên bị ngã trật chân. Chẳng để ý đến tình trạng của cô, Tú lạnh lùng: “Cô về đi, để một mình tôi đi lấy tin”, rồi rảo bước. Cô xoay sở tìm cách lết bộ ra đường lớn, không tìm thấy một chuyến xe buýt nào cả. Lần đó, cô giận Tú một tuần, cô không thể ngờ nổi Tú lại làm vậy. Mà nào có phải người dưng gì cho cam, dù sao cô và Tú cũng đã làm việc cùng nhau khoảng thời gian trước đó. Thế mà Tú vẫn tỉnh như không, thản nhiên cầm xấp tài liệu đưa cô: - Trật chân chứ đâu phải trật tay đâu, đúng không? - Tôi bị sao thì liên quan gì đến anh - Cô nhấm nhẳng trả lời. - Đúng là chẳng liên quan gì đến tôi, tôi hỏi để có cớ kêu cô về viết bài. Tú quay lưng, Linh cầm xấp tài liệu mà muốn xé thành trăm mảnh. Cô muốn gì ở Tú? Cô chẳng là gì hết, cô không có quyền trách anh. Nếu người đó là Duy, anh sẽ không nỡ lòng để mình cô giữa đường, sẽ chăm sóc cô tận tình hơn nữa. Còn việc này, Tú không phải là Duy, anh chẳng có trách nhiệm gì đến việc cô bị thương, tất cả là do cô vô ý thôi. Nhưng, cô không đơn giản chỉ nghĩ có thế. Linh đẩy cửa, bước vào quán café mang phong cách cũ xưa. Cô liếc nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới giờ. Cô chọn góc bàn kế bên cửa sổ, gọi một tách café phin. Cô vẫn thế, vẫn yêu café như thuở nào. Đối với cô, café như tình yêu vậy, vừa đắng lại vừa ngọt. Café cũng không dành cho những người sống vội, chỉ những ai biết tận hưởng từng giọt nhỏ thật chậm, uống từng ngụm đắng tan trên đầu lưỡi, mới nhận thấy rằng cuộc đời cũng có mẫu số chung với nó. Trên ô cửa, như thể gió vừa vô tình tạt ngang màn nắng, làm rơi rớt li ti màu vàng dịu. Linh chợt mỉm cười bâng quơ. Đang thả hồn theo cảnh vật, Linh quay lại, kêu lên một tiếng. Tú đã ngồi trước mặt cô từ lúc nào. - Anh tới khi nào vậy? Sao không gọi tôi? - Linh bối rối. - Tôi ngồi đây nãy giờ, tại cô không chịu chú ý thôi - Tú gọi một ly café phin. Linh chăm chăm nhìn Tú. Cô không ngờ Tú cũng chung sở thích với mình. Đến khi người phục vụ đem café đến, cô mới cất lời: - Anh cũng thích uống café sao? - Gọi vậy thôi, đâu cần thích làm gì. Linh im lặng, cô không thể chịu nổi cách nói chuyện ngang như Tú. Linh định bỏ về thì chợt nhớ đến cuộc hẹn ngày hôm nay. - Mà hôm nay anh hẹn tôi ra đây có chuyện gì? Tú im lặng, khuấy café. Không gian quán thật yên tĩnh, dường như đây là nơi ủ thời gian lại, ngăn cách nó tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Mọi vật đều ngưng đọng. Chỉ còn nghe mỗi tiếng café rơi. - Này, tôi không có thời gian để ra đây ngồi không với anh đâu nhé! - Linh lên tiếng. - Cô đâu có ngồi không, cô đang uống café với tôi đó chứ - Tú nheo mắt. - Vậy hẹn tôi ra đây làm gì? - Cô cố kiềm giọng. - Tôi hẹn cô nhưng đâu đồng nghĩa phải có vấn đề để nói. Linh ức nghẹn. Cô không tiếc thời gian để hẹn Tú, nhưng nếu chỉ ngồi mặt đối mặt với anh mà không có việc gì, cô cảm thấy ngượng ngùng. Cảm giác đó là sao cô chưa rõ, nhưng cô ít dám nhìn trực diện anh, chỉ duy nhất ánh mắt của Tú là cô cứ bị hút mãi vào đấy. - Nếu không có chuyện gì để nói thì tôi về đây. Nện giầy khá mạnh, cô kéo không gian yên tĩnh này ra thế giới ngoài kia. Giọt nắng trên ô cửa chao đảo một lát rồi trở lại với vị trí ban đầu của nó. Còn lại một mình, Tú rút trong túi ra một hộp kẹo, loại kẹo mà Linh thích ăn nhất.
***
Linh xa Duy đã sáu tháng, ngày bên anh không còn xa nữa. Linh háo hức, đếm từng ngày đợi anh về. Nhưng gần đây, cô cảm thấy mình dành ít thời gian nghĩ về anh hơn. Khoảng trống từ ngày Duy đi đã dần được lấp đầy bởi hình ảnh Tú. Cô thường xuyên nhớ đến anh, nhất là lúc anh bắt đầu nhắn cho cô những tin hỏi thăm kèm câu giễu cợt: - Bình minh chưa cô bé? - Tôi dậy từ sớm rồi. Tôi không phải là cô bé đâu nha! Linh lồm cồm ngồi dậy trả lời. - Ờ! dậy từ sớm của cô chắc là trưa của người khác. Mới đó mà đã mấy tháng rồi. Dù Tú chỉ toàn nói ngang, nhiều lần làm cô tức phát khóc, nhưng cô vẫn thấy rằng mình đang mong ngóng tin nhắn của anh từng ngày. Có khi chỉ đơn giản là hỏi những câu bâng quơ, những câu chuyện không đầu không cuối, nhưng lại khiến cô ngây ngất trong lòng. Cô không quên Duy, cô vẫn dành thời gian cho anh mỗi tối, nhưng xen kẽ cuộc nói chuyện đó là sự chờ đợi Tú. Tim cô bắt đầu đập loạn nhịp khi anh nói những lời xa xôi, biết hờn dỗi khi anh nói những câu vô tình. Cô biết mình đang dành tình cảm đặc biệt cho Tú, không đơn thuần chỉ là tình bạn như cô vẫn tự nhủ lòng mình. Nhưng, chỉ có Duy mới mang lại cho cô cảm giác bình yên. Vào một trưa chủ nhật oi ả, trời đứng gió và xanh ngắt, nắng chảy tràn như lòng đỏ trứng gà mà ông mặt trời lỡ tay làm rơi xuống trần. Linh tự thưởng cho mình một ly kem mát lạnh, rắc một ít lát hạnh nhân đặc quyện với lớp chocolate đắng. Cô vừa đọc sách vừa nghe bản nhạc mà mình rất thích. Cuối tuần là ngày mà người ta tạm gác mọi công việc bộn bề thường nhật qua một bên, là khi bất chợt nghe gió cười, là khi bâng khuâng trước nụ hồng hé nở, là khi tự “nới lỏng” cảm xúc mà mình đã cố che giấu trong tuần qua… Có tiếng nhạc, điện thoại cô lại báo có tin nhắn. Là Tú. - Linh đang làm gì vậy? Tôi có làm phiền cô không? - Không sao, có chuyện gì thế? - Linh trả lời, hơi ngạc nhiên vì cách nói khác với thường ngày của anh. - Không có gì, chỉ là tôi có chuyện muốn nói với Linh. Bỗng dưng Linh thấy tim mình đập mạnh. Cô tự trấn an mình: “Sao thế nhỉ? Có việc gì đâu chứ”, nhưng cô nhận ra mình đang bấm bàn phím loạn cả lên. Cô uống vội ly nước, vỗ mạnh vào má để tỉnh táo hơn. - Tú nói đi, cứ ấp úng hoài, không giống anh thường ngày chút nào - Linh cố pha trò. Tú không trả lời tin nhắn. Linh loay hoay mãi với ly kem đã tan thành nước tự lúc nào. Cô cứ múc kem rồi lại bỏ xuống, tưởng như tâm trí mình cũng muốn tan chảy theo. Cô lắc đầu, hướng tầm mắt về phía chân trời, nắng đã bị mây làm cho lễnh loãng, rớt từng sợi xuống mặt hồ gần đấy. - Tôi yêu một cô gái, mà người ấy bao lâu nay chỉ như em gái tôi. - Vậy à? Chúc mừng anh, hóa ra anh vẫn biết rung động ấy nhỉ? Linh ngạc nhiên, cô không nghĩ rằng Tú lại có thể dành tình cảm cho một ai. Suốt mấy tháng qua, cô chỉ biết Tú là người lạnh lùng, ít nói, có khi còn tỏ vẻ bất cần tất cả. Đôi lần anh chia sẻ với cô, tình yêu đối với anh chỉ như ly rượu, khi cần say lòng thì sẽ uống, nhưng uống hoài thì lại cảm thấy đắng họng. Anh sẵn sàng có những cuộc tình một đêm, hay đơn giản chỉ hẹn hò khi ai cần anh. Nhưng vài ngày rồi sẽ hết, như mưa bóng mây, thoáng đến rồi vội đi. Anh vẫn tiếp tục lãng du trên con đường của mình. Đợi mãi không thấy Tú hồi âm, Linh thở dài, gấp sách lại. Cô lững thững dạo quanh con phố quen thuộc. Nắng nhạt hơn, mây kéo dồn lại phía góc trời, rồi như bị nén quá mức, nó lại vỡ ra từng mảng dày đặc. Ngước mặt lên, Linh cảm nhận nắng cùng mưa đang ướt đẫm từ tóc đến chân. Trên đường, mọi người vẫn hối hả với công việc của riêng mình; còn cô, cô đang lao mình vào thứ cảm xúc không tên. Cô không hiểu trái tim đang nói gì. Hiện cô đang như cơn mưa bóng mây kia, vừa hứng những tia nắng nhưng đồng thời cũng nặng trĩu hạt mưa. Linh cúi đầu, dấn từng bước. Mưa nhỏ dần rồi tạnh hẳn.
***
Duy về. Linh hồi hộp, thao thức suốt đêm hôm trước. Đến lúc thấy Duy, cô quên hết tất cả, chạy ào vào vòng tay anh, được hít sâu mùi hương ấm nồng riêng anh mới có. Trước khi đón Duy, Tú bất ngờ nhắn tin. - Đi uống café không Linh? - Xin lỗi anh, bây giờ tôi phải ra sân bay đón Duy - Duy? À! Người yêu của cô phải không? - Ừ, thôi khi khác nói chuyện nhé! Dạo cùng Duy bên bờ hồ quen thuộc, trong một buổi chiều nắng vàng ruộm, Linh ngả đầu vào vai anh, nghe gió vuốt lên má. Tám tháng xa nhau, tưởng chừng như đã lâu lắm. Nhưng giờ đây, cô thấy khoảng thời gian qua như một giấc mơ. - Hình như em đang có tâm sự? - Duy dịu dàng nhìn cô. - Chỉ giỏi tưởng tượng - Linh cười, véo mũi anh. Hai người im lặng, sóng bước bên nhau. Linh nghe vai mình thấm ướt. Nắng vẫn rớt giọt trên vỉa hè, thế mà chẳng mấy chốc một cơn mưa ào đến, vỡ tan vào đất mềm. Duy nắm tay cô chạy vào mái hiên gần đó, nhưng Linh lại tưởng đến một bàn tay khác, cũng từng kéo cô chạy khi mưa bóng mây đi ngang qua.
***
- Dạo này Linh có vẻ khác. - Không có gì đâu, tôi vẫn bình thường mà. Linh khuấy ly café, tránh ánh mắt của Tú. Hôm nay, cô hẹn Tú là để nói với anh một chuyện quan trọng, chuyện mà cô đã day dứt cả đêm. Quán café X đêm nay vắng vẻ lạ, dường như mọi người muốn dành riêng cho cô và anh, nơi mà thời gian như ngưng đọng. Uống sạch hết ly café, Linh mới cất lời: - Anh Tú! Tôi và Duy sắp kết hôn. - Thế à? Chúc mừng cô. Tú hờ hững đáp, trong khi châm một điếu thuốc lá, một làn mây mờ vừa thoảng qua mắt anh. Linh cúi đầu, tay di di vệt nước đọng trên bàn. Linh thấy tim mình bỏng rát như có ai vừa lỡ tay hất mạnh gáo nước sôi vào. - Anh không có gì để nói nữa sao? Tú vẫn im lặng, điếu thuốc đưa lên môi liên tục. Gương mặt anh bình lặng như mặt hồ phản chiếu ánh trăng vàng dịu, nhưng đôi mắt anh lại lạc đi trong cánh rừng thăm thẳm không lối thoát. Anh cố gắng đưa mình trở lại thực tế trước mắt, đưa anh trở về và đối diện với cô. - Anh Tú! - Tôi về đây, muộn lắm rồi. Tú đẩy ghế, chẳng quay lại nhìn Linh. Còn một mình, cô gục mặt xuống bàn. Không gian vắng lặng, chỉ có thể nghe được tiếng nấc rất khẽ sau bờ vai run rẩy của cô. Linh chẳng hi vọng gì ở Tú, cô và Tú không là gì của nhau cả. Cô có Duy, còn anh thì có vùng trời cao rộng phía trước. Trong cơn nức nở, cô thấy mình đang tuyệt vọng lao vào lửa như một con thiêu thân, dù biết trước bóng tối đang đợi mình trước mắt. Nhưng cô vẫn chạy, vẫn khắc khoải dấn thân vào, để rồi đau đớn tận cùng trong biển lửa đỏ rực. Nơi đó không dành cho cô, cũng như Tú mãi mãi chỉ là ngọn lửa xa mờ. Cô lau nước mắt đứng dậy, choáng váng ngã về phía sau. Linh mở mắt, Tú đã đứng sau lưng, giơ tay đỡ cô tự lúc nào. Anh vẫn giữ vẻ thản nhiên như mọi ngày, nhưng ánh mắt lại cãi lời anh. - Linh khóc sao? Cô đẩy Tú ra, anh bất giác kéo tay cô lại. Tay của Tú, nhưng sao lại lạnh thế, nó chẳng cho cô cảm giác an toàn, như Duy. Cô cảm thấy buốt nơi cổ tay. - Anh buông tôi ra đi. Tôi không sao hết. - Linh đừng giấu tôi. Linh đừng làm khổ bản thân mình nữa. - Chẳng liên quan gì đến anh, xưa nay anh vốn không quan tâm gì hết mà. Tú chau mày, gương mặt bình thản như mặt hồ kia giờ đây gợn sóng. Anh buông tay, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt đã khiến cô thao thức những khi bất chợt. - Tôi thực sự không muốn nói chút nào Linh à! Tôi đã thức mấy đêm nay mà không biết phải làm sao. Linh đau thì tôi cũng không vui vẻ gì. Tôi nghĩ, mình không nên liên lạc nữa. Linh cũng đừng hỏi tại sao, đừng buồn gì hết – Nói dứt, Tú lặng lẽ đi. - Anh độc ác lắm! Anh Tú! - Linh thét lên. Tú dừng bước, người anh cứng lại, tựa như bức tượng thạch cao mà người nghệ sĩ nào vừa tạc nên. Anh tiến về phía cô, nắm chặt đôi vai bé nhỏ, nhưng lúc nào cũng đỡ cho gương mặt ngước lên ra chiều bướng bỉnh. - Anh biết lắm chứ. Nhưng anh không còn là anh. Anh không sợ điều gì hết. Anh không muốn Linh tự làm khổ mình vì những phút yếu lòng. Linh nghĩ anh bình tĩnh được khi nghe Linh sắp kết hôn sao? Anh biết Duy là người tốt, là người Linh thực sự cần. Linh còn muốn thế nào nữa? Chỉ còn cách đó thôi Linh à! Hiểu cho anh. Anh chẳng là gì cả, anh xin lỗi. Tú ôm choàng lấy Linh . Linh không còn đủ sức phản kháng nữa, mọi thứ đến với cô quá đột ngột. Chỉ mới đây thôi, Tú vẫn là con người lạnh lùng, đôi lúc tàn nhẫn. Nhưng tại sao bây giờ anh lại nói những điều này? Buông tay, Tú đóng sập cửa. Linh đứng lặng bên ô cửa sổ sáng lên nhờ ánh vàng dịu từ mảnh trăng vắt một nửa trên mái ngói đối diện. Linh bất thần lao đi, cô chạy một cách vô định trong đêm. Ánh đèn đường rọi vào cô từng đợt, lướt qua nhanh chóng. Phía trước cô là khoảng không mù mịt, như một bóng đen tròn đầy mà cô vừa lọt thỏm vào đấy. Đến khi đôi chân rã rời vì kiệt sức, cô bỗng thấy một vòng tay đỡ lấy mình. Cảm giác này sao ấm áp, sao thân quen đến thế, không giá lạnh như lúc Tú nắm tay cô. Là Duy. Cô ngẩng lên, chẳng nói câu nào, òa khóc như một đứa trẻ vừa bị đòn oan. -“Ngoan nào! Em của anh. Cứ khóc cho nhẹ lòng em nhé!”. Anh thì thầm, hôn lên mái tóc xõa tung vì gió của cô. Linh vẫn khóc, ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi trắng của anh. Bây giờ thì cô không cần gì nữa, cô chỉ cần Duy. Anh không phải là ngọn lửa cháy bỏng để cô lao vào, cũng không phải là cơn mưa bất chợt. Anh là bến đỗ của cuộc đời cô, là khi mà cô lạc bước, cũng có nơi để cô quay về. Duy mím môi, nhìn về phía quán X khuất sau góc đường. Tay anh chợt nắm chặt.
***
Hai ngày nữa là đám cưới. Tất bật với việc sửa soạn cho hôn lễ, hình ảnh về Tú cũng nguôi dần trong tâm trí Linh. Tuy vẫn nhói lòng khi nghĩ đến, nhưng cô lại thấy lòng mình bình lặng hơn bao giờ hết. Hạnh phúc đang tràn ngập lấy cô. Linh ngồi một mình trong quán café X. Vẫn là quán xưa. Cô thấy trước mắt mình là Tú, là ly café phin anh bất chợt gọi làm cô xuyến lòng. Không gian yên tĩnh len lỏi, đến cả giọt café cũng nhỏ thật nhẹ. Linh giật mình, lần này thì Tú đã thực sự ngồi trước mặt cô, như mới hôm nào. - Anh đến lâu chưa? Sao không gọi Linh? - Anh mới đến - Tú mỉm cười - Cho một ly café phin. Linh vuốt tóc, ra ý giấu nụ cười thoáng trên môi. Tú vẫn như trước, vẫn thích café như cô. Hai người nhìn nhau, không nói câu gì. Dường như café cũng thôi nhỏ giọt. - Anh có chuyện muốn nói với Linh. Cô ngạc nhiên, nhìn anh chờ đợi. - Hai ngày nữa, anh sẽ đi Mỹ. Linh xao lòng, siết nhẹ bàn tay lại. Cô không bất ngờ như mình tưởng. - Anh không đến dự đám cưới của em sao? Đi thế này đột ngột quá! - Anh xin lỗi! Anh sẽ gửi quà cưới sau nhé! - Tú nháy mắt, ra ý tiếc nuối. Hai người lại nhìn nhau. Tú liếc nhìn đồng hồ. Anh vội đứng dậy. - Anh có việc phải đi. Hẹn gặp lại em vào ngày không xa - Tú chìa tay. Linh nắm tay anh, cố giữ thật chặt, như để hơi ấm vương vấn mãi đến sau này. Ra đến cửa, Linh bất chợt gọi to: - Anh Tú! Tú quay lại. - Tại sao bữa đó anh lại chạy đi? Tú mỉm cười, nhìn Linh thật lâu. Cánh cửa vừa khép lại, anh thầm thì, như tự nói với lòng mình: - Bởi vì… Anh yêu em. Ngoài trời, cơn mưa len qua tia nắng, ào đến bất chợt. Rồi tạnh hẳn.
G.Đ (TP. HCM)
Tags:
Giang Đình,
TRUYỆN NGẮN,
Văn
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét