Hắn ngồi trên chiếc võng mắc vào hai cái cây ở sân, lặng lẽ quan sát. Con mắt có ánh nhìn thật sâu của hắn không muốn bỏ sót bất kỳ một cử động nào của K. Nhiều khi tưởng như ánh nhìn ấy xuyên thủng dáng người mảnh khảnh của K, thấu suốt tất cả. K đang quét sân. Tiếng chổi tre khua lá rụng nghe ràn rạt. Hầu như sáng nào K cũng quét. Dãy trọ này hơi đặc biệt… Âm u và heo hút, rất nhiều cây, đặc biệt là cây tràm. Rậm rạp và ẩm thấp là cảm giác chung của những người từng đặt chân tới đây.
Lần đầu tiên cùng hắn vào đây hỏi thuê phòng, thấy không gian gần với thiên nhiên, K thích. Dãy trọ có cái sân rất rộng. Đang là mùa cây tràm đơm bông, những bông hoa nhỏ li ti, màu vàng sẫm in lên mặt sân, như một tấm thảm được trang trí theo cái nhìn đầy nghệ thuật, có chỗ lưa thưa vài bông, và có chỗ những bông hoa lại gối đầu lên nhau, nằm chen chúc, làm cho màu vàng thêm sẫm lại. Lác đác trên tấm thảm ấy là vài chiếc lá nằm cong queo, ơ hờ. K làm rơi trên nền sân vàng tươi ấy vài nỗi buồn vu vơ không tên tuổi.
Cứ mỗi buổi sáng K lại dậy thật sớm, ngồi chống cằm ở cửa và nhìn thật lâu ra sân. Có những hôm lá tràm rụng dày, ôm những bông hoa nhỏ trong lòng. K nhìn thật lâu rồi mới bắt đầu quét sân trong niềm luyến tiếc. Tiếng khua lá ràn rạt làm mọi người ló cổ ra khỏi phòng nhìn K, lạ lẫm.
Hắn bảo đây là cái dãy trọ kỳ cục nhất hắn từng thấy, tay cầm tờ nội quy K đưa.
1. Con trai không được tiếp con gái trong phòng từ 12h đến 13h và sau 20h.
2. Con gái không được tiếp con trai trong phòng từ 12h đến 13h và sau 20h.
3. Khi tiếp khách trong phòng không được đóng cửa, kể cả cửa sổ.
4. Con gái không được ăn mặc hở hang trong khuôn viên dãy trọ.
5. Không được nhậu nhẹt, đánh bài, mở nhạc quá to…
K không có bộ đồ nào hở hang. K cũng không thích tiếp bạn, không nhậu nhẹt, đánh bài, càng không thích sự ồn ào, xô bồ của âm nhạc. Hắn cũng khẳng định dãy trọ này rất hợp với K. Nhưng hắn thấy kỳ cục và hơi tò mò với nội quy ấy. Sau này, hắn mới biết, cô chủ nhà không có chồng con, lại là giảng viên về hưu của một trường đại học, và lại còn là người gốc Bắc. Hèn gì…Hắn cho rằng đó là lời giải thích thỏa đáng và thôi không thắc mắc về cái nội quy kỳ cục đó nữa.
***
Mắt hắn vẫn không rời K. Âm thanh ràn rạt của tiếng chổi bỗng im bặt. Hắn nhíu mắt. K đang ngồi bên gốc cây, tay cầm cái que. Hắn nhìn cái chổi bám đầy đất đang tươi rói để ngay ngắn bên cạnh K, rồi lại nhìn K, chân mày vẫn nhíu lại. Một vài ý nghĩ làm tổ trong đầu hắn. K đào một cái hố nhỏ, vuông vắn cạnh một gốc cây tràm. Xong, nhặt một chiếc lá to và lành lặn vừa rụng xuống, K lót vào cái hố. Hắn di chuyển chỗ ngồi lại gần hơn. Hắn không thể bỏ sót bất cứ một chi tiết nào, dù là nhỏ nhặt. K bẻ hai cái que, so cho bằng nhau. Tưởng như K đang cầm đôi đũa. Mắt hắn dõi theo bàn tay K. Bàn tay run run, K gắp con thạch sùng có cái bụng to tròn và trắng hếu nằm bất động ngay gần đó. Tay K run run, làm rơi con thạch sùng mấy lần từ chỗ nó nằm lại cái hố. Gã đoán con thạch sùng này đang mang thai, còn nguyên nhân cái chết, gã không nghĩ đến việc sẽ điều tra. Con thạch sùng phơi cái bụng trắng hếu trong hố. K vẫn cầm hai cái que, cố lật sấp con vật lại. Cái đuôi dài ngoằng của nó làm K khó khăn. Hắn chau mày, miệng há hốc - K vứt cái que và dùng tay đặt con vật ở tư thế nằm sấp. Nhặt thêm một chiếc lá, xé cho vuông vắn, K đắp lên mình con thạch sùng. Hắn vẫn nhìn, cái nhìn thăm thẳm sâu. Hắn không dám chớp mắt. Sợ trong khoảnh khắc ấy, sẽ bỏ sót đi một cử chỉ của K. K rải lên chiếc lá vài hạt đất còn tươi. Cái cười thầm vừa xuất hiện bên trong hắn. Hắn liên tưởng đến ngày xưa, khi hắn và con em gái đứng trước chiếc quan tài của mẹ nằm dưới huyệt. Mọi người bảo hắn và con nhỏ rằng, quăng cho mẹ nắm đất đi con. Ừ thì hắn quăng. Em gái của hắn cũng quăng. Rồi thì em gái hắn chết đuối trong một lần hai anh em tắm sông. Hắn còn lại một mình. Nhiều lần hắn cố mường tượng khuôn mặt của ba, nhưng mờ nhạt quá. Hắn thậm chí không nhớ được ba hắn có râu hay không, tóc xoăn hay thẳng. Hắn đứng trước gương mấy lần, cố cười nụ cười của gia đình hắn. Hắn cười hiền, nụ cười của mẹ. Xong, hắn lại mỉm cười, nụ cười thiên thần của em gái hắn. Nụ cười của ba là khó nhất. Hắn nhăn răng, nhắm mắt. Hình như không giống. Hắn lại cười khật khưỡng, cái cười để toàn thân run lên. Vẫn không giống. Lần cuối, hắn cười khan. Hai con mắt sâu hoắm như hai cái hồ của hắn ậc nước. Tấm gương như vỡ làm đôi, nứt rạn trong con mắt ngầu đỏ và đau đáu của hắn…
K dùng tay lấp miệng hố, hơi nhô lên khỏi mặt đất một chút, cho giống một nấm mồ. Cái nhìn vô hồn buông thõng trong đôi mắt K. Đôi mắt to, tròn, lông mi đen và dài. Đôi mắt mang nỗi buồn vô hình, xa vắng, mênh mang. Có gì đó như bế tắc, gụn mắc… chập chờn, thấp thoáng trong đôi mắt ấy. Lần này hắn quay mặt. Hắn sợ. Nếu tiếp tục nhìn, hắn sẽ không kiềm chế được và ôm ghì lấy K. Hắn trở lại chiếc võng lúc nãy. K đứng lên, tay cầm chiếc chổi, mắt vẫn không rời cái mô đất con con dưới chân. Tội nghiệp con thạch sùng! Tội nghiệp quả trứng chưa kịp ló nhìn bên ngoài một lần đã bị vùi trong đất tối om! Hình như cái chết với con thạch sùng nhẹ lắm, nhẹ thênh. Sau này, khi chết đi, K không muốn người ta chôn K như K vừa chôn con thạch sùng. K thích người ta thiêu xác K thành tro bụi và rải xuống sông. K luôn có cảm giác mình sẽ chết trẻ. Cái chết thi thoảng lại lởn vởn trong đầu K.
Hắn không biết điều đó.
Đôi mắt hắn, không còn đau đáu và ậc nước như xưa, vẫn dõi theo K. Lưng K khom khom nhịp nhàng với từng lát chổi khua qua khua lại. Hình hài K như một cơn gió thoảng qua trước mắt hắn. K dựng ngược chiếc chổi bên tường nhà và ngồi thở. Hắn lại nhíu mày. Lúc quét sân, K đi chân đất, bây giờ lại ngồi bệt dưới sân. K luôn muốn gần thiên nhiên, chạm vào thiên nhiên. Chờ K ngồi nghỉ một lúc, hắn lôi K đi ăn sáng và dạo dạo một vòng quanh đó. Với hắn, nhiều khi… K là đứa em gái, nhiều khi lại như người mẹ, người chị, đôi khi… hình như là người tình, có lẽ thế…
Không biết từ lúc nào, hắn và K trở nên nghiện lang thang. Mỗi sáng, khi quét xong cái sân, hắn và K lại lang thang. Hắn mua hai cái bánh mỳ và một bịch sữa đậu nành, theo ý K. K chỉ thích ăn bánh mỳ không. Hắn kêu hai bịch sữa, K trả lại một. Hắn sẽ nghe theo mà không cần hỏi lý do. Vì hắn biết, thừa biết, khi hắn hỏi, K trả lời bằng một nụ cười, cái nụ cười buồn buồn cố hữu. Hắn nắm tay K dắt đi như một đứa trẻ lạc. Cứ đi, khi nào mệt thì dừng và ăn. K đút cho hắn một miếng to, đút cho mình miếng nhỏ hơn. Cứ như thế, K bẻ hết hai cái bánh mỳ không, bỏ một miếng vào miệng hắn, rồi một miếng vào miệng K. Hắn và K ăn cả lớp sương mỏng chùng chình tan trong nắng sớm. K bảo ăn bánh mỳ không nó thanh thanh, thơm thơm. Lạ lắm. Mà ngon. Hắn gật đầu. Hai cái bóng lặng lẽ ngồi cho đến khi cơn nắng làm nheo con mắt, hoặc đợi đến khi những cánh lục bình dưới cái ao nhỏ trước mặt nở xòe, to như hình tháp thì trở về, và viết. Hắn và K ít giao tiếp bằng lời. Thứ ngôn ngữ chung thường là sự im lặng và một vài cử chỉ. Hắn và K… cứ lặng lẽ bên nhau, dựa vào nhau, đôi khi tưởng như tan chảy vào nhau. K vốn ít nói. Hắn lại sợ cái vỏ ngôn ngữ trống rỗng làm tâm hồn K vỡ nát, tan thành nước. Có khi… hắn đã tin rằng người K được làm bằng nước…
Buổi tối, hắn lại dắt K đi lang thang. Hắn và K đi ra bãi đất trống sau ký túc xá. K nằm gối đầu lên cánh tay, giữa lòng đường tối sẫm và mát dịu. Hắn ngồi canh cho K nằm. Hắn thích tư thế nằm của K. Nó làm K trông như một em bé, thanh thản và bình yên lạ lùng. Những lúc như thế, thay vì muốn ôm ghì, hắn lại nhìn K thật lâu. Phải ghi lại cái hình ảnh này, ý nghĩ nẩy ra trong đầu hắn. Hắn lấy điện thoại, chụp vài tấm khi K không để ý…
Hắn sẽ ngồi thế, chờ cho tới lúc K tự mình ngồi dậy, nhìn hắn và nhoẻn miệng cười, nụ cười mỏng mảnh như cánh hoa sau cơn dông. Hắn lại dắt K đi ăn cái gì đó. Hôm thì bắp luộc, hôm thì khoai lang nướng, có khi thì một bịch bỏng ngô. Xong rồi trở về, và viết.
Đêm đó, K không tài nào ngủ được. Hai con mắt K cứ giương lên thao láo như hai con đom đóm lập lòe trong đêm. Mùi ẩm thấp của đất ngoài sân thoang thoảng len vào phòng. K lắng nghe tiếng thở nhẹ nhàng của màn đêm. Tiếng rục rịch của lũ gián nơi giỏ rác ở góc phòng. Tiếng râm ran bên ngoài. Tiếng rào rạt của gió xô cành cây làm những chiếc lá va vào nhau. K trở mình, nhìn vào thứ bóng đêm đen ngòm trên trần nhà. K nghe hình như có tiếng thạch sùng vọng ra đâu đó, nghe da diết… buồn lắm. Cảm giác ớn lạnh chạy dài sống lưng K. Cánh tay K sởn gai ốc. K ngồi dậy và mò mẫm đi lại bật công tắc đèn. Sau tiếng tách, căn phòng tràn ngập ánh sáng. Một vài vùng bóng tối vẫn còn len lỏi sau chiếc tủ vải. Có lùm bóng tối nữa chui dưới cái bàn học con con nơi góc chiếu, vuông vắn, đẹp đẽ như in cái hình bình hành lên nền nhà. K đưa mắt nhìn theo trực giác lên góc vuông trên trần nhà. Con thạch sùng đang cất tiếng gọi. K biết nó tìm bạn tình. Tội nghiệp... K không nỡ nói bạn nó đã chết rồi. Hình ảnh con thạch sùng ngơ ngác, bơ vơ làm rơi giọt nước trong mắt K. Đứng dậy, lại kéo chốt cửa, K bước ra ngoài. Vẫn bàn chân trần, K lặng lẽ đi lại gốc cây có mô đất con con bên cạnh. Sương sớm rơi vào mắt K cay xè. Cái cảm giác mình sẽ chết trẻ của K lại ùa về, dữ dội. K vẫn thường nghĩ đến nó. Rồi bất giác, K nghĩ đến hắn. Một ngày nào đó, K sẽ là con thạch sùng ban sớm, và hắn sẽ lại như con thạch sùng đang cất tiếng gọi liên hồi trên trần nhà kia. K nhắm mắt và ngước mặt lên trời. Nét mặt K thanh thản và bình an. Tiếng lá vẫn xào xạc. Nhẹ nhàng… Bất chợt, có vòng tay ôm K từ đằng sau…
N.T.N (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét