Sài Gòn chiều buồn đến mốc meo
Tỉnh giấc trong căn phòng tối
Em hớt hải lao ra phố
Sợ chạy không kịp nỗi cô đơn nhấn chìm
…
Thị trấn tôi
Lúc này buồn lắm phải không ai?
Những tâm hồn đã chết đi một nữa
Sự điêu tàn của những điều tan vỡ
Nhắc rằng đã qua hết yên vui…
Thị trấn tôi
Rồi cũng có một ngày
Phủi yêu thương biến thành kẻ lạ
Đồng tiền làm nên nghiệt ngã
Đêm cứ mơ thấy mình chết trẻ
Nặng lòng xách túi ra đi
Những ngày tha phương
Em chẳng dám nằm nghiêng
Sợ nước mắt thuận chiều mà chảy
Sợ yếu đuối rồi quay trở lại
Câm lặng, hoang mang
Vụn vỡ hoàn toàn
N.L (An Giang)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét