TÍM CHIỀU NGƯỢC GIÓ - Thơ Nguyễn Đăng Thanh
Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014
Anh
Cầu Thăng Long giờ lạnh lắm
Gió ngút ngàn…
Em xé lòng mình để ủ ấm trong nhau
Nhưng gió cứ thổi làm bóng hình anh xa khuất
Nếu như em
đắng lòng, mà...
khóc thật
Anh có quay về và chạy đến ôm em???
Anh!!!
Dù Em đang cố tỏ ra mình mạnh mẽ
Mạnh mẽ để che giấu
nỗi khát thèm
Nỗi khát thèm mang bóng vía người đàn bà trỗi dậy
Mà sao em chỉ thấy…
mình yếu đuối thêm thôi.
Anh...
Em khát một bờ môi
Khát một vòng tay
Anh hãy đến ôm và anh hãy hôn em thay cho ngàn lời nói
Đừng hoài nghi điều gì trong Em
Và xin anh đừng hỏi
Em sẽ không thể trả lời những dấu “?”
của tim đâu!!!
Anh à
Em đang đứng nơi chân cầu nhìn dòng nước mát xanh
Hít trọn bầu ngực đầy mùi phù sa
Tím cả
chiều
con gái
Em có nặng lòng không
Khi tự vấn và khi cho mình là khờ dại???
Chỉ biết yêu cuồng và say đắm bên anh
Anh
Em níu tay chiều bóng hoàng hôn chưa tắt
Nghẹn lòng gửi gió câu thơ
Em như nuốt vào lòng tiếng con sông Hồng thở
Những bãi bờ kia
Như trái tim em phút chốc cũng lở cũng bồi
Em nhớ anh không thôi
Em phải làm gì
Em phải làm gì…
hả anh???
Tay em bấu vạt áo mình
Gió ngược chiều con dốc
Thổi hồn em
Trôi dạt phía… bờ anh!!!
N.Đ.T (TP. HCM)
Tags:
Nguyễn Đăng Thanh,
Thơ
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét