NỖI BUỒN BỎ QUÊN - Thơ Viễn Trình
Thứ Hai, 11 tháng 8, 2014
Gió mang thơm thảo lên trời
Sương nằm nghe đá thấm lời Vọng Phu
Tình còn một hạt dự trù
Mầm cầm cổ mộng tay phù du xanh
Em xưa đưa mắt dỗ dành
Tôi nhìn thuộc cả long lanh khác thường
Thuộc hình, thuộc tiếng quê hương
Thuộc ngây thơ ở trong mường tượng em…
Cây hay cứng, gió hay mềm
Sương thường hay lá êm êm mây nguồn
Bay về cuối dốc, đầu truông
Vọng Phu cúi nhặt nỗi buồn bỏ quên!
V.T (Bình Định)
Tags:
Thơ,
Viễn Trình
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét