Thơ của Nguyễn Chinh nhẹ nhàng và trữ tình. Những ngôn từ của tác giả như đưa người đọc về miền tĩnh lặng trong không gian mê hoặc giữa hư và thực. Những ảo giác tuyệt tác nghệ thuật mà người đọc cảm giác huyền thoại một mối tình.
Anh đã đưa người đọc về một cõi mênh mông đầy khói sương.
Nghiêng soi bóng bên dòng tâm tưởng
Em áng mây trôi giữa vô thường
Còn tôi ngọn gió miền hư ảo
Khẽ thổi mây vào nỗi nhớ thương
(Hư ảo mây)
Đêm của người thơ là cả một trời mộng mị và tưởng tượng. Nào trăng, nào hoa... và em. Từ “em” trong “đêm quỳnh mộng” mà anh cứ nửa say nửa tỉnh vẫn còn khao khát một mùi hương.
Gót hồng em có về theo gió lạnh
Mang mùi hương từ thuở cách xa anh
(Đêm quỳnh mộng)
Tình yêu trong thơ Nguyễn Chinh cứ đi từ cung bậc này đến cung bậc khác. Anh biến hóa trong tưởng tượng kiệt tác một mối tình giữa xưa và nay trong bài “Hồ điệp”. Anh đã viết cho người tình trong mộng “Một nửa hồn” từ kiếp trước trong trích dẫn: “Theo truyền thuyết trong thần thoại Hy Lạp, loài người gồm cả nam và nữ gọi là lưỡng giới. Vì họ sống sa đọa nên thần Zeus nổi giận trừng phạt bằng cách tách từng người ra làm hai nửa: một nửa là nam và một nửa là nữ. Sự chia cắt đó khiến loài người luôn tìm kiếm một nửa của mình, từ đó nảy sinh ra tình yêu”
… Chính truyền thuyết đó mà loài người có thể có tất cả những gì do con người tạo dựng nên, nhưng trừ tình yêu. Và tình yêu chính là số phận mà trời đã ban cho số kiếp mỗi con người. Đó là duyên số mà con người luôn bị đày đọa trong khổ đau. Cho nên, giới văn nhân thi sĩ mới có đề tài muôn thuở của tình yêu để tuôn rơi dòng mực thắm.
Anh cứ tình tự trong thơ với chính nỗi lòng mình. Trong thổn thức những đóa hoa khi người trồng lên trong võ vàng nhung nhớ. Mà thềm trăng cứ vọng mãi bóng ai về. Bài thơ anh viết thiếu giọt nước mắt yêu thương của người tình.
Cúc tháng mười anh trồng trên nỗi nhớ
vắng em…(Cúc tháng mười)
Anh gọi tình yêu từ ba mươi năm trở lại. Nào biết sẽ về đâu một cánh chim trời, khi đường đời đã muôn nẻo chia ly. Em đã biền biệt “nửa vòng đại dương” mà người thơ chỉ thấy lòng hoang mê. Chiêm bao để rồi tỉnh giấc với “bộn bề ngổn ngang”. “Vọng về đâu?”.
Thơ Nguyễn Chinh là những trang thơ tình đầy hoa mộng. Bềnh bồng trong khói sương mà người đọc luôn đặt mình trong tâm trạng của tác giả. Suy tư theo tác giả. Ba mươi năm rồi bốn mươi năm cho tình yêu của nỗi nhớ đã đong đầy. Nào “em mười bảy, em hai mươi” cho lòng anh dậy sóng. Cho nỗi chờ đợi hóa đá chờ mong.
Đọc thơ anh tôi liên tưởng đến những tình khúc của Vũ Thành An. Mà người đời đã nói rằng: “Những tình khúc của Vũ Thành An là những tình khúc của một đời người không có hạnh phúc”. Những câu thơ của Nguyễn Chinh cũng chua xót như những lời nhạc của Vũ Thành An: “Đếm cho em giây phút mặn nồng, giữ cho em mái tóc bồng, lời anh nói vẫn còn mãi đấy, chuyện mai sau xin gửi trên tay”…
Vâng, tình yêu trong thơ của Nguyễn Chinh là vậy. Nhưng cuộc sống của anh thì ngược lại, có thể nói rằng anh đã có một gia đình hạnh phúc. Vì bên anh luôn luôn lúc nào cũng có Tuyết Nga vợ anh chia sẻ những nỗi niềm trong thi họa của anh. Trong những buổi tiệc vui vợ anh thường ngâm những bài thơ anh viết. Tôi nghĩ, đó là một điều hiếm có ở những cặp vợ chồng nghệ sĩ hiện nay.
Thế mới biết người làm thơ luôn luôn đắm mình trong hư ảo. Như chính tựa đề tập thơ “Hư ảo mây” của chính anh.
Đọc thơ Nguyễn Chinh tưởng như anh có một cuộc tình đau thương chất ngất, mà những ngôn từ của anh cứ như bật khóc trong thơ trong từng giấc ngủ mơ. Như:
Gọi tên người yêu dấu
Em về cơn mộng mị
Yêu người cơn yêu ma (Gọi tên người yêu dấu)
Sài Gòn kiêu sa và lộng lẫy, nhưng nỗi nhớ của anh vẫn không nguôi ngoai trong buổi chiều tắt nắng.
Ta đưa ta về đâu khi vắng em?
Chiều Sài Gòn hôm nay chân bước vội
(Chiều Sài Gòn nhớ người thương)
“Lục bát nguyên sơ / Đêm trừ tịch / Nguyệt thực / Lối hoa vàng / Một chút tình / Lục bát xa nhau / Vu quy / Em đao phủ / Kiếp khác”
Đó là những tựa đề yêu khắc khoải của anh.
Riêng: “Bài sinh nhật cho em” chính là tặng phẩm của tác giả dành cho sinh nhật vợ của anh tuổi “mèo”. Những câu thơ thật êm đềm mà anh đã dành cho vợ dấu yêu.
Bên tai em lời anh nói yêu thương
Mãi mãi nhé - sinh nhật mèo yêu dấu!
(Bài sinh nhật cho em)
“Em để quên / Anh để quên / Cuồng ngâm / Ngơ ngác tình sầu / Khúc liêu trai / Dấu rêu xưa / Em xa rồi / Nhớ / Quán liêu trai / Lá ngu ngơ / Tình sử một nụ cười / Nỗi buồn như cỏ mục / Thánh thiện”
Đó là tựa những bài thơ hư hư, thực thực của anh.
Trong khoảnh khắc khi gặp sự cố trên một chuyến bay, anh đã thảng thốt:
Cuối cùng anh cũng bỏ em đi
Bằng vận tốc siêu thanh trượt trên phi đạo
Để lại cuộc tình nhăn nhúm giữa khoảng không
Tay với mệt nhoài chẳng chạm nổi đời nhau...
…
Bãi đáp của anh bây giờ là sân bay vô định
Tan loãng giữa trời cao tận chín tầng mây
Nụ hôn anh yêu đã trở thành cổ tích
Còn lại trong em bao nỗi nhớ dâng đầy...
Thật là yêu thương và mộng mị...
Nào là “Em Đà Lạt” và “Gọi em” cứ mênh mang trong “Hư ảo mây”.
Anh gọi tên em trong chiều gió lộng
Trên đồi cao cát trắng thênh thang... (Gọi em)
“Khỏa trăng” và “Dâng hiến” cứ trào sôi như “hỏa diệm sơn” trong thơ anh.
Ngẩn ngơ
Nước nhược non bồng
Tình tu mấy kiếp
Thỏa lòng đêm trăng (Khỏa trăng)
...
Đời dâng hiến trong ánh nhìn xa lạ
Dang hai tay vọng tưởng chốn vô cùng (Dâng hiến)
Có lẽ tất cả những suy tư, dằn vặt trong “Hư ảo mây” của Nguyễn Chinh rồi cuối cùng cũng làm cho anh thức tỉnh. Và chỉ có em, em là duy nhất của anh trong suốt cuộc đời đầy bon chen và ích kỷ này... Và tất cả... Tất cả trong anh.
Rồi anh cũng trở về
Sau những ăn năn
Trên tháng ngày lạc lõng
...
Lặng lẽ cùng nhau
Thắp lại vui buồn ấy
Khi mắt đã mờ
Và tóc trắng như mây...
Xin chúc mừng người thơ - họa sĩ Nguyễn Chinh với tập thơ đầu tay “Hư ảo mây” gồm 54 bài thơ tình nồng nàn bềnh bồng như sương khói trong cõi vô tận của tình yêu…
Sài Gòn, tháng 01/2013
D.T.V
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét