Đà Lạt về đêm. Lòng hồ tối thẳm mênh mông. Hắn và K ngồi bên nhau, mắt lướt trên những ngọn sóng. Không còn ai ở xung quanh, chỉ có im lặng chảy trôi trong không gian xuyên thấm vào từng sự vật. Thi thoảng, vài cánh chim ăn đêm chao lượn trên mặt nước làm gợn lên những con sóng mờ ảo. Tiếng kêu hoang lạc của chúng xé màn đêm rách nát rồi mất hút trên bầu trời xa thẳm. Gió cao nguyên thổi thốc vào mặt K và hắn rát buốt. Hơi lạnh phả nhẹ vào màn đêm chút tàn hơi của mùa đông. Hắn quàng tay ôm K, kéo đầu K tựa vào vai hắn. Trong sự tĩnh lặng, bóng đêm làm vụn vỡ mọi dáng hình. Tất cả dường như tan biến vào miên viễn…
***
Căn phòng mới của K nằm ở khu ngoại ô, cách trung tâm thành phố đến hàng trăm ki-lô-mét. Hắn không nhớ nổi đây là lần thứ mấy K chuyển phòng, và cũng không hỏi tại sao. Căn phòng mới của K, nằm sau ruộng lúa mênh mông, phía trước có con kênh nhỏ chạy dài như không có điểm khởi đầu và kết thúc. K thích nó. Vì cứ mỗi chiều, K lại có thể ngồi trên bãi cỏ, ngay bên bờ kênh, nhìn những hàng lục bình màu tím nhạt nối đuôi nhau trôi vô định, không có khởi đầu và kết thúc, hoặc là K không thấy điểm khởi đầu và kết thúc của nó. K thích ăn bông lục bình lúc chúng đã úa màu, ủ rũ. K nói, để chúng hồi sinh…
Nhiều lần hắn đến, lặng lẽ nhìn K, rồi về. Hắn sợ sự xuất hiện của hắn làm khuấy động không gian tĩnh lặng của K. K ngồi đó, bên hiên nhà, mỏng manh nhìn cơn gió lướt nhẹ trên cánh đồng lúa, như những làn sóng đang nhấp nhô, vỗ nhẹ vào bờ. K khóc. Nước mắt trào ra từ khóe mi, rơi nhẹ lên má rồi mất hút xuống khoảng không tối sẫm trước mặt. Với hắn, K là một dấu hỏi chấm cất chứa đầy bí mật. Hắn không hiểu K, chỉ cảm nhận trái tim mình đang bị hút về phía người con gái của bóng đêm – vì K thường ăn bóng đêm. Hắn đi. K vỡ òa trong nỗi nhớ và có gì đó xót xa.
***
Lần đầu lên Đà Lạt, hắn và K chui tọt xuống hồ Tuyền Lâm, một nơi khách du lịch vẫn thường từ chối vì quá heo hút, và buồn. Khi xuống bến xe liên tỉnh, mấy người xe ôm vây lấy K và hắn, hỏi han, mời chào, gợi ý một số khách sạn để hai người có thể dừng chân. Giọng hắn nói chắc nịch, cụt ngủn: xuống… hồ Tuyền Lâm. Mấy người xe ôm ngớ người, nhìn K và hắn bằng ánh mắt dò xét, soi mói, và… lạ lẫm. Rồi họ lần lượt bỏ đi, mang theo cái nhìn bất lực và có chút khinh khi. Chỉ còn lại duy nhất một gã xe ôm có vẻ mặt khắc khổ, đôi mắt nhăn nhúm vết thời gian và chiếc xe cà tàng cũ kỹ. Gã bảo: ở dưới đấy không có nhà dân, không có người ở, đèn điện không có, buồn hiu hắt, sao không ở trung tâm thành phố? Hắn lại đáp gọn lỏn: tụi cháu thích! Gã xe ôm không hỏi thêm gì, buông tiếng thở dài rồi nổ máy, bảo K và hắn lên xe. Đường Đà Lạt khúc khuỷu, cong queo và lên xuống như biểu đồ hình sin uốn lượn. Chiếc xe chở ba người đầu trần, không nón bảo hiểm, lòng vòng trên con đường ngun ngút những hàng thông, ngút ngàn màu xanh khiến đôi mắt như lọt thỏm vào mênh mông. Xe dừng lại ngay trước cổng một ngôi nhà nhỏ có cái bảng treo nho nhỏ: Vườn Thương. K nhìn tấm bảng mơ màng: phải chăng ở Đà Lạt, nơi nào cũng có tên thơ mộng như thế?
***
Trong căn phòng bé nhỏ, người mẹ điên của K đang ăn vỏ chuối và đè miệng con Miu ra tọng quả chuối nhỏ vào miệng nó. Con Miu sợ hãi kêu toáng lên “meo meo” rồi cố vùng vẫy thoát khỏi bàn tay người mẹ điên. Mẹ cười từng tràng man dại, đôi mắt trợn tròn nhìn con mèo rồi tay bóp mạnh hơn vào cổ nó. Giây phút sinh tử của con Miu tội nghiệp… K dịu dàng vuốt ve bàn tay bà và khe khẽ cất tiếng hát.
Bèo dạt mây… trôi. Chốn xa xôi, anh ơi, em vẫn đợi, bèo dạt, mây trôi, chim sa, tang tính tình, cá lội. Ngẫm một tin trông, hai tin đợi, ba bốn tin chờ, sao chẳng thấy anh…
Bàn tay K vỗ vỗ theo nhịp bài hát vào vai người mẹ điên. Bà từ từ thả tay khỏi cổ con Miu và ngã dần vào lòng K, mắt nhắm nghiền như một đứa trẻ đang ngủ say. Người bà gầy như một cái xác khô, tóc tai bù xù. K vẫn ôm bà và lắc lư theo giai điệu một bài dân ca quen thuộc. K hôn lên mái tóc rối bù, rồi xiết nhẹ bàn tay gầy guộc của bà.
K khóc. Dòng nước mắt rơi xuống người mẹ điên rồi mất hút. Căn phòng nhỏ trở nên hoang vắng đến rợn người. Bóng tối lan tràn khắp mọi ngóc ngách. Ngoài kia, ánh trăng hình lưỡi liềm hắt thứ ánh sáng bàng bạc xuống con kênh nhỏ có những hàng lục bình vẫn nối đuôi nhau trôi không ngừng nghỉ. K không biết rồi cuộc đời mình sẽ trôi về đâu. Mọi thứ với K, như là ảo ảnh. Cuộc sống, thời gian, và cả hắn, đều mơ hồ và ảo ảnh hết. K không biết phải bám víu vào đâu. Người mẹ điên vẫn ngủ ngon lành trong vòng tay bé nhỏ của K. K vẫn thường cho rằng, bà là người sung sướng vì không còn suy nghĩ nào vướng víu lại trong lòng.
***
Hắn thuê căn phòng nhỏ ngay chân bờ hồ, khá xinh xắn, có cửa sổ và cửa lớn mở ra mặt hồ. Hắn và K ra ban công đứng. Gió hoàng hôn mặt hồ thổi ươn ướt trên mặt, gợn li ti trên quần áo. Bên kia hồ, dãy đồi cao lún phún những cụm mây trắng trườn qua đỉnh đồi bị mắc kẹt lại như một con vật mềm mại kéo lê thân mình. Hắn ôm K từ phía sau. K ngước ánh mắt đen buồn lên nhìn hắn. Ánh mắt của K làm hắn lọt thỏm vào mênh mang. Mỗi khi im lặng, người K lại sóng sánh nỗi buồn tràn ngoài thân thể. Hắn cảm giác có thể sờ nắm được nỗi buồn của K như một chất lỏng rằn rịt mà tế vi trôi tuột qua lòng tay hắn. Buồn như là bản thể con người K, hay của tất cả loài người? Hắn cảm thấy niềm vui không sâu thẳm như nỗi buồn, niềm vui thường hời hợt và qua mau, chỉ nỗi buồn là ở lại mãi. Nỗi buồn làm con người có cảm giác sống thực hơn, nhạy cảm hơn. Nhưng nỗi buồn cũng không sâu bằng sự im lặng. Im lặng mênh mông không bến bờ, nó không có chiều cao, chiều sâu hay chiều rộng để nói về sự sâu thẳm. Mọi nỗi buồn, niềm vui, giận dữ hay khúc mắc trong cuộc sống đều bị hòa tan trong sự im lặng bên trong.
Im lặng như là bản thể của con người…
Hắn và K cứ bên nhau hàng giờ như vậy, không ai nói với ai lời nào. Im lặng như là cái gì đó cố hữu trong con người K. Có khi, hắn không thể chịu được sự im lặng đó thêm một giây phút nào. Nó làm cho hắn cảm thấy tù đọng, nhợt nhạt. Và hắn bắt đầu chọc phá, lắc lư người K, hay làm một cái gì đó để làm K sinh động lên. K chỉ nhìn hắn, mỉm cười. Nụ cười của K tan vào lớp sương còn đọng lại trên mặt sóng nước gợn lăn tăn.
Gió cao nguyên vẫn luồn vào thân thể và khẽ phả vào từng đợt lạnh rùng mình. Hắn ôm K và lắc lư theo nhịp sóng vỗ vào bờ. Lắc lư theo điệu sóng, hòa thành nhịp điệu, như đang bay, như đang trôi trên không trung, trên mặt hồ lãng đãng. Như cánh chim tự do lơi lả trên mặt nước, vun vút trong trời xanh, rin rít cùng gió lạnh.
- Người đàn bà ấy…
Hắn đang tính nói thêm gì đó, nhưng ngón tay trỏ của K đã khe khẽ đưa lên chạm nhẹ vào môi hắn.
- Mẹ không điên, mẹ là người phụ nữ tội nghiệp, và… cũng là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
Hắn không hiểu những lời K nói, nhưng hắn tin K có cái lý của mình. Hắn không hỏi K thêm bất cứ điều gì, sợ sự mỏng manh của K sẽ vỡ òa ngay tức thì. Và… hắn chìm trong sự im lặng cố hữu của K.
***
Người mẹ điên tóc tai bù xù, hướng ánh nhìn vô hồn ra cửa sổ, nơi cánh đồng lúa đang lượn sóng dập dìu. Bà ngồi đó trong thinh lặng. Tay bà vân vê tà áo như vô thức. Lúc này, trông bà không giống người mẹ điên chút nào. Bà như một người mẹ đang trầm ngâm nỗi nhớ con và đi lạc vào một hồi ức đau buồn nào đó. Bỗng từ khung cửa sổ, bà nhìn thấy hắn đang đi lại, bước lầm lũi như một tội đồ. Mặt bà hơi biến sắc, môi mấp máy.
- Giống… giống lắm.
Bà gật đầu lia lịa rồi cười phá lên xé nát sự lặng im của trời chiều. Tiếng cười của bà nghe như ngây dại, nhưng lại vừa nghe như tiếng lòng đứt gãy từng khúc, đầy nỗi đau và nước mắt. Hắn bước vào, nhìn người mẹ điên đang cười khùng khục, rồi nhìn quanh quất tìm K. Căn nhà vắng lặng, chỉ có tiếng cười của người mẹ điên thi thoảng lại vang lên từng tràng. Bà đi lại, chạy vòng quanh hắn, đưa mũi hít hà khắp người hắn. Bà cầm bàn tay hắn lên, nhìn chằm chằm vào cái bớt màu xanh hình trái tim ngay trên lưng bàn tay của hắn – cái vết bớt mọi người vẫn cho rằng hắn cố tình xăm lên. Người mẹ điên cười khan. Rồi dòng nước mắt chảy ra từ hai con mặt đục ngầu, sâu hoắm. Hắn giơ bàn tay, định chạm vào người bà, nhưng rồi lại không dám. Người mẹ điên nhìn hắn đầy sợ hãi, rồi chạy nhanh ra ngoài. Bà chạy mãi, chạy mãi, không quay đầu lại, cũng không dừng chân. Bà chạy như không có điểm dừng, không có đích đến, chạy và chạy, thế thôi. Hắn còn đứng ngơ ngác không hiểu gì, và không biết phải giải thích như thế nào với K. Vì rõ ràng, vì hắn, mà người mẹ điên đã chạy đi.
Đêm đó, người mẹ điên không về. Hắn ở lại cùng K trong căn nhà bé nhỏ và heo hút ấy. Cả đêm K không chợp mắt. Hắn tỉnh dậy thấy bóng người con gái có mái tóc dài ngồi hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ. Trăng mười ba hắt thứ ánh sáng bàng bạc qua khung cửa, làm khuôn mặt K thêm u uẩn. Hắn biết, K đang nhớ người mẹ điên, K đang lo lắng. Và trong trái tim K lúc này, không có chỗ chứa cho hắn. Hắn lặng lẽ ngồi dậy, lặng lẽ đi lại khoác lên vai K chiếc áo khoác, và lặng lẽ bước ra màn đêm đặc quánh bên ngoài. K vẫn ngồi đó, bất động. Đôi mắt sóng sánh một nỗi mênh mang, xa vắng đến não nề.
Người mẹ điên không còn trở về nữa.
***
Hắn khoác ba lô và dắt K lang thang quanh bờ hồ. Phía trước mặt, cô gái ngồi trong lòng tình nhân cười phá không gian. Hắn mỉm cười và có chút ngại ngùng, K lại treo tâm trí vào khoảng không phía trước. Nhìn trong gương không thấy được mặt mình, giữa đám đông càng không thấy mình, trở về thiên nhiên rộng lớn thấy lòng mình hoang hoải xa xôi mà thực, hiển hiện không lưu lại dấu vết. Chỉ có im lặng như một chiếc đò đẩy đưa vào những miền thăm thẳm tâm hồn. K không nói gì, lặng lẽ ngồi sát mặt hồ. K cởi giày và thõng chân xuống khua khua mặt nước. Bàn chân trắng nõn và bé nhỏ như trẻ thơ của K như hai con cá đang hoang mang tìm cái gì đã đánh mất, ngơ ngác nhìn nhau. Hắn lại ngồi bên cạnh K, cũng lặng lẽ và không chút thắc mắc. Hắn mở gói bánh Cosy mà K thích. K chỉ ăn mỗi loại bánh này. Bóng đêm theo mẩu bánh nhỏ chui vào miệng từng vốc, âm thầm hương vị bí ẩn.
Đôi khi, hắn chợt đánh rơi mất bản thân mình, chẳng biết mình đang ở nơi đâu, làm gì. Chỉ có sự tĩnh lặng trống không trôi chảy hay không trôi chảy. Chẳng có ai ở đó để nhận biết mọi điều, chẳng có hắn, chẳng có K, chẳng có ai cả… Rồi giật mình choàng tỉnh, lại thấy hắn, lại thấy K, lại thấy mặt hồ miên man, lại thấy đêm tối huyền diệu, lại thấy sự nuối tiếc, sự hoang hoải của khát khao hòa nhập. Lại thấy như một đứa trẻ bị bỏ rơi, lại thấy tội lỗi, lại thấy sự bất lực thường trực. Lại thấy sự sống sượng của tâm hồn đúc khuôn bằng những mảnh ghép kỷ niệm. Lại thấy bị bao phủ bởi cô độc, khoảng cách với tất cả, với cả người yêu thương, như một kẻ đứng ngoài ngưỡng cửa nghe tiếng vũ hội bên trong… Hắn lặng lẽ cởi áo ngoài và khoác vào người K, trong im lặng. Rồi đột ngột, K nhảy thỏm xuống mặt hồ. Hắn chưa hết bàng hoàng thì đã nghe tiếng cười trong như tiếng trẻ thơ của K. Hắn thở phào. Phải lâu lắm, hôm nay hắn mới lại nghe K cười, nụ cười hồn nhiên không vướng bận. Hắn không ngạc nhiên khi thi thoảng, K lại làm những chuyện không bình thường, nếu không muốn nói là điên rồ.
Hắn dắt tay K vào quán coffee bên hồ, nơi ngọn nến bé xíu đang lấp loáng ở chiếc bàn ngay cạnh mặt nước. Ánh nến loang trong không gian vương vấn trên khuôn mặt K thăm thẳm bóng đêm. K khẽ khép đôi mắt lại ngậm ngụm coffee không đường đúng với sở thích, để nó tự tan trong mình. Hắn nhìn K thật lâu, không một cử chỉ, không một chuyển động, chỉ có nhịp thở nhẹ dần, nhẹ dần như không. K mở mắt bối rối nhìn hắn, khuôn mặt hơi nghiêng để những lọn tóc xòa xuống che khuất gò má ửng hồng. Cảm giác lúc này của hắn… K là cô gái vừa đầy nữ tính vừa trẻ thơ không chút gợn cuộc đời. K mỉm cười dựa đầu vào vai hắn.
Cuộc độc thoại với coffee đắng, trà nóng và bóng đêm.
Bỗng… lời nói vừa yếu ớt, vừa thầm thì, nhẹ đến nỗi chỉ như một cơn gió vừa thoảng qua cất lên từ miệng K:
- Em muốn có con.
Hắn lặng người nhìn K không chớp mắt. K vẫn như vô hồn, đang nhìn vào thẳm sâu dưới lòng hồ sâu thẳm. Ánh mắt K, con người K, như gợn sóng thoáng hiện trên mặt nước rồi tan biến vào hư vô.
***
K nhớ người mẹ điên đến quay quắt. K chưa từng nhớ hắn, chưa từng nhớ bất cứ ai như vậy. Ở cái tuổi chênh vênh hai mươi lăm, K thấy mình mỏng manh, và vô định. Cũng như hắn, K có một công việc ổn định, lương cao, được mọi người coi trọng. Nhưng K không cảm thấy vui, không thấy hài lòng về điều đó. Những nơi đông người làm K sợ, K như lọt thỏm vào một ốc đảo xa lạ không hề dành cho mình. Ở nơi đó, mọi người cười cười nói nói, nhìn có vẻ vui tươi, thân thiết, nhưng bên trong mỗi người, ai cũng âm thầm một mũi dao găm, có thể đâm người khác sau lưng, bên hông, hoặc bằng một cách nào đó giết người không cần tới dao. K sợ điều đó. K không tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống trong môi trường ấy. Nó chỉ khiến K càng cảm thấy mệt mỏi và càng muốn thu mình vào vỏ bọc lặng lẽ, lạnh lùng và một chút khùng điên khác người. Đồng nghiệp bàn tán nhau rằng, K sống u uất quá khiến người ta cảm thấy nặng nề. K không chịu mở lòng, cứ gom thế giới xung quanh vào một khối khổng lồ, khiến người ta muốn rời xa và ngại tiếp xúc. K mồ côi. K không người thân thích. Đôi khi, K thèm khát sự quan tâm và được quan tâm đến phát điên. Nhưng có khi, K lại muốn sống cuộc sống của một người cô đơn, cô đơn đến vón cục trong lòng. K để ngoài tai mọi lời bàn tàn, để ngoài tai cái gọi là dư luận. Và K biết, Sài Gòn không thuộc về K, không thích hợp với những con người như K.
***
K cởi tràng hạt đeo bên cổ tay phải ra, trải tấm nệm và bắt đầu tụng kinh. K đọc Chú đại bi, vừa nhẩm đọc vừa lần tràng hạt trên bàn tay bé nhỏ. K không nhớ mình quy y từ bao giờ và cái duyên gì đã đưa K tới với đạo Phật. Nhưng K thấy lòng mình thanh thản, và K biết rằng, đó là con đường mà K đang đi đúng. Ít nhất, thì K tin như vậy. K ăn chay trường được khoảng bốn, năm năm gì đó, hình như vậy. Không ai bắt K ăn chay. Bạn bè bảo K điên, mất nửa cuộc đời khi không biết hưởng thụ những món ngon và lạ. K gặp hắn, lần đầu tiên trong quán cơm chay. Hắn không theo đạo, nhưng lại có tâm đạo, biết nhiều và biết sâu về đạo còn hơn cả K. Hắn có chiều sâu, có trí tuệ, còn K lại có trái tim nhạy cảm và niềm tin thuần thành.
K và hắn quen nhau, dựa vào nhau mà sống.
Tụng xong Chú Đại Bi, K đọc hồi hướng rồi đeo lại tràng hạt vào cổ tay. K lại nhớ quay quắt người mẹ điên, khi nhìn quanh căn phòng chỉ toàn bóng tối. K bật đèn, cho ánh sáng tràn lan. Bóng đêm len lỏi, nấp dưới những ngóc ngách trong nhà. K mở tủ, để tìm bất kỳ một cái gì đó có mùi của người mẹ điên. Bàn tay K chạm nhẹ vào một chiếc hộp nhỏ dưới đáy tủ. K cầm nó lên, nâng niu bằng ánh mắt tò mò. K đi lại giường, thận trọng mở chiếc hộp gỗ ra. Bên trong nó là tấm hình người mẹ điên và một cậu bé khoảng 4, 5 tuổi, có hai chiếc răng cửa bị sún. Người mẹ điên trẻ, đẹp. Chính đôi mắt hiền từ, và sống mũi cao cao giúp K dễ dàng nhận ra người mẹ điên. Đôi mắt ấy, không thể nào lạc hay trộn lẫn với bất cứ đôi mắt nào. Và… K bàng hoàng khi nhìn thấy trên lưng bàn tay của đứa bé sún, có vết bớt hình trái tim y hệt như vết bớt trên tay hắn. K hoang mang. Người mẹ điên của K, và hắn - người tình của K, có quan hệ gì, sao họ lại chụp chung với nhau khi cả hai người đều chưa bước vào cuộc đời K? Phải, bây giờ K mới để ý. Đôi mắt, cái mũi của người mẹ điên, như là bản sao của đôi mắt và cái mũi trên gương mặt hắn. Bàn tay K run run lật tấm hình lại. Đằng sau nó là dòng chữ đã hoen ố màu thời gian: Con trai yêu của mẹ. Mọi thứ như mờ nhòe trước mắt K. Tấm hình rơi khỏi tay K, chao lượn trong không trung rồi lặng lẽ chạm đất. Vậy là… hắn không mồ côi. Hắn có mẹ, người mẹ chung sống với K bấy lâu. K bất ngờ, hoàn toàn bất ngờ. Nhưng, K tin đó là sự thật, không vì vết bớt trên tay hắn, không vì đôi mắt và sống mũi giống nhau, không một lý do nào cả.
***
Đêm khuya, K khoác lên mình chiếc áo đen huyền diệu. Gió từ mặt hồ thổi thốc vào mặt K và hắn, lạnh buốt. Hắn ôm chặt lấy K như thể siết K tan chảy.
- Sao em lại muốn có con?
- Em không biết. Mọi thứ hư ảo khiến em không nhận ra sự ràng buộc nào với thế giới, và… với anh. – Giọng K nhẹ bẫng và nhỏ dần, nghe như đứt quãng.
- Ngay cả em và anh cũng là hư ảo kia mà. Khi chúng ta chưa tìm ra bản thể, không có gì là thật cả.
K không nói gì, lặng lẽ đặt vào tay hắn tấm hình K tìm thấy trong chiếc hộp cũ kỹ của người mẹ điên. Hắn nhìn K tò mò, rồi đưa tấm hình lên xem. Hình như, sự bàng hoàng vừa đi qua mắt hắn, rất nhanh. Hắn nhìn lâu hơn, rõ hơn tấm hình đang run run trên tay mình, nhìn chằm chằm vào cái bớt trên sống bàn tay. Rồi như vô thức, hắn lật bàn tay của hắn lại, nhìn vết bớt màu xanh hình trái tim trên lưng bàn tay của hắn. Hắn sững sờ mất vài giây. Đôi mắt hiền từ của hắn đầy hoang mang. Hắn lật ngược tấm hình lên, nhìn trân trân vào dòng chữ trên ấy.
Và… hắn bật khóc.
Hắn khóc tu tu như một đứa trẻ. Hắn nấc lên từng nấc nghẹn ngào. Môi hắn mấp máy tiếng mẹ nhưng không gọi thành lời. K từ tốn đặt bàn tay lên vai của hắn, và nhìn hắn gật đầu tin tưởng. Như hiểu K muốn nói gì, hắn gạt nước mắt, nhìn K lần nữa rồi chạy nhanh ra khỏi căn phòng nhỏ bên bờ hồ. Bóng đêm ngốn trọn thân hình hắn. K nhìn theo cho tới khi bóng dáng lờ mờ của hắn tan biến hẳn.
Tiếng chuông chùa từ Thiền Viện vang vọng, xé màn đêm thành những mảnh âm thanh bình yên và tĩnh tại. Hắn đã rời xa K để đi tìm người mẹ điên của hắn. Còn K, K cũng sẽ đi tìm ý nghĩa đích thực của đời mình. Cuộc đời chỉ còn là hạt cát, hay là hơi thở đêm nhẹ bẫng như không. Sự tĩnh lặng thấm đẫm không gian như một niềm kì lạ làm mất đi ý thức hiện hữu bản thân. Tạo vật như ngừng chuyển động. Thời gian vỡ nát, lung linh. K tan vào khoảng không vô tận, tan vào tiếng chuông chùa vẫn vang vọng giữa màn đêm, thênh thang…
N.T.N (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét