Mười bảy tuổi…
em làm thơ trên cát
Những con chữ chảy tràn qua kẽ tay
Gió thổi
Bay vù…
em lang thang nhặt lại
Khắc khoải
Tuổi mười chín
đôi mươi
Nụ cười rơi rớt
Trên trang chữ ướt nhèm
Cay xè sống mũi
tìm lại niềm vui
Hai mươi ba
em ngủ vùi
Trong giấc mơ
âm thầm
xa vắng
nhìn dòng người ngược xuôi… vắng lặng
hai mươi sáu
chênh vênh mưa – nắng
đời cay
lầm lũi ngược về tìm ký ức chẳng đổi thay
còn đâu nữa
ngày xưa
những cơn mưa
vùi mình ướt át
con tim đã nhạt
tàn phai
Em trói đời mình bằng sợi gai thép
Cố nới lỏng rồi nhưng vết thương cũ đã ăn sâu.
N.T.N (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét