Đời của ai mà dài rộng thế
Cõi nhân gian mờ mịt nông sâu
Núi trước mặt bao ngày sừng sững
Mở cửa nhìn, có thấy gì đâu!
Tình của ai mà không tưởng có
Gió miên man thổi suốt thiên thu
Người ẩn mình qua bao năm tháng
Thoáng hiện hình trong những lời ru
Ta ngu ngơ trong cơn mộng mị
Kiếp ngựa trâu cày kéo đọa đày
Chợp mắt sâu, gối đầu tay trắng
Chợt giật mình chỉ thấy trắng tay
Đất quê
Đã có lần về thăm quê cũ
Sáo sang sông xao động trong lòng
Đồng lúa xanh ngút ngàn trước mặt
Sông dịu dàng trôi chảy dòng trong
Đất quê mình nơi nào không đẹp
Kinh thành xưa, đá cuội nằm trơ
Những tháp chàm rong rêu hoang phế
Đợi ai về chắp vá vần thơ
Quê ta đó, oằn mình trong lũ
Em đứng đâu mơ mộng vàng son
Hiện thực đời chua cay nước mắt
Lãng đãng tình uốn éo dáng thon
Kẻ mệt mỏi cảnh đời dâu bể
Người nhởn nhơ cuộc sống đủ đầy
Rồi qua đi, thời gian vô ngã
Thân tàn, hồn phơ phất đâu đây?
H.N (Bình Định)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét