Dưới gốc sồi già
tôi nhìn những phiến lá non hồi sinh sau mùa rụng lá
còn sót lại giọt mưa đêm
lăn trên đường gân mặt trời
Ngày mới
có giọt nắng lao vào lòng đất
cày xới tơi xốp mảnh vườn xưa
hàng vạn cành non trẩy lụa đợi mùa
đón gió từ hành lang ký ức
thoang thoảng hương quen
Người ơi! Uống thử tách cà phê anh pha ngày sáng chớm
có vị sôcôla
có mùi sữa thơm cho môi em ngọt
có hương ban mai ngọc ngà
rũa nắng long lanh…
Ngày của em và anh
đã thôi những nhòa nhem cách xa chới với
anh khẽ nắm lấy đôi bàn tay ấy
sưởi ấm người bằng thăm thẳm môi hôn
tình yêu kì lạ quá phải không
chỉ cần ở cạnh bên giữa tiết lập đông chẳng còn lạnh nữa
chẳng cần phải chịu đọa đày rêu hoang niềm nhớ
sẽ thật ấm lòng khi được gần nhau
giọt nắng từ thuở nguyên sơ đến ngàn vạn kiếp sau
vẫn thủy chung hôn vào lòng đất
mình chỉ sống trăm năm thôi em giữa cõi đời được mất
xin hãy yêu nhau như thuở ban đầu.
V.P (Bình Định)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét