Nắng vờn trên những tàn cây
Ta vờn trên những loay hoay cuộc đời
Lẽ nào em bỏ cuộc chơi
Để cho mưa rụng trên lời ái ân!
Nắng kia, ngươi có ân cần
Cho mùa Xuân có một lần tìm yêu?
Hay là gom được bao nhiêu
Đem ra đốt hết trong chiều cuối năm.
Ta về lại chốn âm thầm
Nắng vàng vỡ nát ngoài sân lúc nào!
N.T.T (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét