tặng chị Dương Phương Vinh
Em đừng nói câu gì cả
để chiều Hà Nội rót vào tôi lãng đãng sương mù
Hồ Gươm xanh bao lần trong câu hát
tôi một chiều chếnh choáng mắt em xanh
sợ quá vội vàng cho lần gặp mặt
tôi vụng về say đắm, em cảm thông
tôi dạt dào bao suy tư cuộn chảy
đi cùng đêm bên Tô Lịch cạn dòng
ngày mai nắng lên, nhạt nhòa xa cách
câu thơ manh mỏng không níu kịp điều gì
những con đường lặng im thành hoài niệm
sao em mãi còn xô lệch cả hồn tôi?
6/2/2002T.Đ (Cà Mau)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét