Bìa: Trần Thuận
(Đọc tập truyện ngắn “Nụ hôn muộn” của Nguyễn Hữu Duyên - NXB Hội Nhà Văn 2015)
Nguyễn Hữu Duyên sinh năm Ất Mùi (1955), và anh đã chọn đúng vào “năm tuổi” của mình để cho ra đời tập truyện ngắn đầu tay. Phải chăng anh muốn ghi lại những “vận hạn” của cuộc đời mình để tìm kiếm những sẻ chia? Sáu mươi năm, với nhiều năm phải tha hương bươn chải kiếm sống, chắc hẳn người con đất An Nhơn này đã có đầy đủ những cung bậc cảm xúc của mọi thăng trầm trong cuộc sống. Quả thực, đọc tập truyện Nụ hôn muộn của anh cứ như đọc thấy những dòng hồi ức của một thời trai trẻ đầy những ước mơ và hoài bão, cả trong đời sống và cả trong tình yêu.
Xuyên suốt những câu chuyện của anh là những góc nhìn đầy nhân bản về “tình người”. Có lẽ vì thế mà anh đã chọn truyện Chữ tình để mở đầu tập sách. Đây là câu chuyện về một tình yêu nam nữ, nó bất chợt đến và diễn ra trong những không gian thơ mộng đầy chất lãng mạn, nhưng cái cách xử lý của anh khi gặp “sự cố” gia đình ở đoạn cuối để sao cho thật “trọn tình trọn hiếu”, dường như đã bộc lộ cái quan niệm “đối nhân xử thế” của anh luôn lấy “cái tình” làm trọng. Tập sách gồm 13 truyện thì đã có 8 truyện anh viết về những mối tình đẹp đẽ đã qua. Đó là những dấu ấn không thể phai mờ trong trái tim anh. Những mối tình ấy vì một hoàn cảnh đẩy đưa nào đó đều đã chia xa, nhưng tuyệt nhiên không mối tình nào biến thành hận thù hay rơi vào quên lãng. Bởi với anh thì Chỉ có một tình yêu, một tình yêu thực sự từ rung cảm trái tim và không toan tính, một trái tim luôn nở những đóa Hoa Ngọc Anh trinh trắng, để mãi mãi Mùa xuân đang đến gần dù tuổi đời anh cũng đã xế chiều. Có được điều ấy là từ quan điểm hôn nhân rất rõ ràng của anh: “… Nếu cuộc sống gia đình mà lấy đồng tiền làm nền tảng có thể dẫn đến những bi kịch, đó là điều không thể tránh khỏi…”.
Rất có thể, những tình cảm cá nhân này được anh nêu ra để “làm nền” cho một bối cảnh xã hội thời bấy giờ, để cái “chữ tình” trong quan hệ giữa người với người trở nên “bất biến” và có khả năng giải quyết mọi xung đột. Bởi những tiêu cực trong xã hội vốn là Chuyện của muôn đời. Cuộc sống luôn có những mảng sáng tối đan xen, nhưng rồi nó sẽ sáng lên khi ta có “môt tình yêu vượt qua mọi mực thước và những cách nhìn khác biệt trong thể hiện, bởi nó đi từ suối nguồn của trái tim”, dẫu biết rằng “trong cuộc sống này, chỉ nghĩa tình thôi, thì chưa đủ để giúp nhau một cách trọn vẹn…” (Chuyện về cái truyện không được đăng báo).
Truyện Nụ hôn muộn được chọn làm nhan đề cho cả tập nhưng lại được anh xếp vào cuối tập. Hình như qua tập sách này anh muốn gởi một nụ hôn vào những kí ức yêu thương, để quá khứ ấy “đã đón nhận nụ hôn của tôi trong dịu ngọt, đớn đau…”. Tôi nghĩ, dẫu có chút muộn màng nhưng với yêu thương thì chẳng bao giờ là quá muộn. Và đó cũng là sự yêu thương của độc giả sẽ dành cho những câu chuyện của anh.
N.T.X (Bình Định)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét