Em ngược đêm tìm câu thơ mang nỗi đau từng viết
Gặp nỗi buồn giải mã những niềm riêng
Lay lắt hoàng hôn tím chân trời vắt kiệt
Mải miết cánh cò sấp ngửa phía trời xa...
Em ngược đêm tìm bình yên sau mùa dông bão
Gặp mảnh vườn xưa tím biếc nụ tầm xuân
Mười sáu núm cau em đánh lừa tuổi dại
Nghiêng nón theo người dòng đục dòng trong...
Em ngược đêm tịnh nhiên điệu ru thời thiếu nữ
Gặp tiếng cười trẻ thơ vỡ giấc thiên thần
Rồi mỗi chiều mưa em ngồi khâu nỗi nhớ
Và khóc cho mềm kỉ niệm ngả nghiêng rơi...
ĐOẢN KHÚC CHO EM
Gió vẫn hiền nhiên thổi
Chiều nghiêng vào câu thơ
Lặng thầm hoa dại nở
Dọc nẻo về dâng hương
Trái vườn khuya vừa rụng
Hương phả vào giấc mơ
Tiếng bầy chim ngơ ngác
Nhặt thưa kí ức buồn
Đi qua mùa dông bão
Sông trải lòng miên man
Em dại khờ một thuở
Ngồi chưng cất yên bình
Nắng vẫn giòn tan vỡ
Trên phím đàn bỏ quên
Mùa rót đầy nỗi nhớ
Đưa ta về tìm nhau...
NGƯỜI MẮC NỢ HẠNH PHÚC
Miễn cưỡng đắp tấm chăn ngày cũ
Sợ bừng lên hơi ấm buổi ban đầu
Anh vụng dại, còn em vô tâm quá
Để cạn lòng, day dứt một lần yêu.
Nghe bài hát buồn anh thấy mình trong đó
Giữa chốn đông người sao lạc lõng, cô đơn
Tìm về nơi em sự bình yên trú ngụ
Nhưng cả nể nên đành phải ngược đời nhau.
Miễn cưỡng lời ru hạnh phúc muộn mằn
Anh thỏa hiệp bằng vòng ôm không chặt
Để từng đêm tìm giấc mơ một thời đánh mất
Vụng trộm nụ cười sau làn tóc của đêm...
Dị thảo đẫm sương ủ niềm thương nhớ
Sắc lá cứa chùm kí ức nhớ và quên
Bừng ngộ mỗi sớm mai anh thấy mình mắc nợ
Tiếc nuối đong đầy, lòng cứ mãi chông chênh...
NGÀY TRỞ VỀ
Tôi trở về với khoảng trời tuổi thơ
Về với dòng sông gầy như nỗi nhớ
Về với lời ru nghe chừng nức nở
Mái tranh nghèo mẹ đợi những mùa xa...
Vọng tưởng những điều kí ức đã rêu phong
Tôi thầm gọi trước cổng làng phế tích
Trời trở gió lưng chừng đêm tĩnh mịch
Bỗng giật mình trước vời vợi trăng soi...
Tôi trở về với khoảng trời tuổi thơ
Về đứng trước ngõ xưa, thương dáng gầy của mẹ
Bên chiều vắng nghe lá rơi thềm cũ
Nhớ quặn lòng nước mắt ngược vào tim...
S.T (Trường THPT số 2 Mộ Đức, Quảng Ngãi)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét