Cây bút trẻ Lâm Hạ
Phải nói thật là ngày còn học phổ thông, tôi học rất yếu môn sinh vật, nên những vấn đề về đặc tính của các loài vật tôi không được rõ lắm. Ngày ấy các đĩa nhạc còn rộ lên những ca khúc mang âm hưởng dân ca của các ca sĩ trẻ, trong đó có ca khúc Đau xót lý con cua (1). Tôi nghe mấy bạn nam trong lớp nghêu ngao hát mà trong lòng vẫn luôn tự hỏi lời bài ca sao nghe lạ quá vậy? Tại sao lại có câu “Con cua đực suốt đời tình chung”, tôi nghe hoài không hiểu. Thắc mắc đó cũng chỉ vu vơ, cho đến một ngày tôi được về Cà Mau, được ngồi ghe gỡ cua đồng, thì tôi mới hiểu chuyện tình của các chàng cua.
Ngày còn là sinh viên, tôi vô tình quen được một chàng trai gốc miền Tây, học tập tại thành phố Hồ Chí Minh. Hai anh em kẻ Nam người Bắc, chỉ trò chuyện qua điện thoại và những cánh thư nhưng khá hợp tính. Tôi kể cho anh nghe mùa đông xứ Bắc, anh kể tôi nghe về tiết trời đỏng đảnh của Sài Gòn, về những buồn vui trong môi trường đại học. Tôi không có anh trai nên xem anh như một người anh thân thiết, những vui buồn, hờn giận vu vơ tôi đều kể cho anh nghe, đôi khi tôi nhận được những lời khuyên rất chân thành. Có một lần, anh kể cho tôi nghe về chuyện tình của anh, đó là một câu chuyện buồn. Anh vẫn giữ trong lòng hình ảnh về một mối tình đầu thơ ngây, nhưng người ấy đã không bao giờ quay lại bên anh. Mỗi ngày trôi qua mang theo sự tuyệt vọng, anh chờ đợi trong mỏi mòn. Nhiều lúc tôi thấy anh thật khờ, muốn nói với anh rằng hãy quên người ấy và tìm cho mình một người con gái yêu anh, nhưng có lẽ phải nhờ đến một phương thuốc mang tên thời gian.
Chúng tôi cùng hẹn nhau đến một ngày sẽ gặp mặt, nhưng ngày ấy cứ mãi là một cuộc hẹn, khi mỗi người có những công việc và ước mơ, dự định cho riêng mình. Thời gian cứ thấm thoát trôi, anh cũng đã bắt đầu một cuộc sống mới sau khi tốt nghiệp. Anh về làm tại tỉnh nhà và không quên mời tôi về thăm miền quê sông nước của anh. Tôi thì còn bận bởi những chuyến đi dài vô định. Tôi hỏi anh về chuyện xưa, anh chỉ cười và nói người xưa đã lấy chồng, anh vẫn lẻ bóng nhưng sẽ cố gắng tìm cho mình một hạnh phúc.
Bảy năm sau khi quen nhau, tôi quyết định xuống thăm anh. Chặng đường về miền Đất Mũi trải dài theo dọc tuyến miền Tây, tôi sợ đi xe ban đêm sẽ không ngắm được hết phong vị xứ lạ nên dù biết sẽ rất mệt, tôi vẫn chọn đi xe đò chuyến ban ngày. Qua cầu Mỹ Thuận, cầu Cần Thơ, qua xứ dừa, mỗi cảnh vật nhìn thấy đều mang một vẻ đẹp đến nao lòng. Trên xe còn được nghe những bài hát mang đậm hình ảnh sông quê, tôi lại ngân nga câu hát mà tôi đã thuộc lòng từ ngày quen anh: “Nghe nói Cà Mau xa lắm, ở cuối cùng bản đồ Việt Nam. Ngại chi đường xa không tới, về để nói với nhau mấy lời”(2), lòng tôi hân hoan cho một cuộc gặp gỡ một người quen bao năm nhưng chưa gặp bao giờ.
Đón tôi là một chàng trai ngăm đen mang đậm chất miền Tây, không khác nhiều so với tôi tưởng tượng. Khi nghe nói tôi quyết định đi Cà Mau một chuyến, bạn bè tôi hoài nghi, đứa nào cũng hỏi có phải đi để xem cái xứ muỗi nó ra làm sao không. Tôi kể lại chuyện đó cho anh nghe thì quả đúng như vậy, nhưng đó là chuyện của mấy năm trước. Ngày đó đất Cà Mau nhiều muỗi lắm, huyện nào cũng phát động phong trào diệt muỗi, nhất là lực lượng đoàn viên thanh niên. Bây giờ thì muỗi đã ít đi nhiều, nên anh nói tôi cứ yên tâm, tôi khá nặng để muỗi có thể khiêng đi mất. Anh hài hước hơn tôi nghĩ, tôi phì cười.
Trên đường về nhà anh là những cánh đồng ngập mặn, một số người dân đang lặn lội hái rau bồn bồn. Anh nói người dân quê anh giờ đây cuộc sống khá hơn trước cũng nhờ cây bồn bồn, một vị rau rất giòn, ngọt mát mang lại hiệu quả kinh tế cao. Tôi hỏi về những cây cầu khỉ thì anh cười: “Bây giờ đường đi lại đều bê tông hóa hết rồi, hiếm lắm mới có một số vùng còn cầu khỉ, mà nếu còn cầu khỉ chắc gì em đã dám xuống thăm anh? ”, anh lại trêu chọc tôi.
Anh là con trai út trong một gia đình thuần nông, trên anh là 5 anh trai đã lập gia đình. Điều khiến tôi thấy vui nhất là khi biết tôi lên chơi, nhà các anh trai mặc dù ở khá xa nhưng các chị dâu đều về quây quần bên bếp lửa, người làm bánh, người lặt rau thấy ấm áp lạ. Mẹ anh hỏi chuyện tôi, cười đùa không nghĩ rằng đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Anh hỏi tôi có muốn đi xuồng ra gỡ cua không, tôi hơi chần chừ. Một cô gái Tây Nguyên, từ khi lớn lên chỉ biết có đồi núi thì đi xuồng ghe thế nào được, nhưng tôi quyết định thử một lần, đã đi một chặng đường dài mà cái xuồng bé xíu lại không dám lên? Nhưng không phải dễ, nó chòng chành làm tôi suýt té mấy lần, anh thì cứ đứng cười rồi chèo chiếc xuồng thành thạo như tôi đang hít thở vậy. Anh bảo ở cái vùng sông nước này, trẻ con đã phải tập bơi, tập chèo xuồng rồi nếu không sẽ rất nguy hiểm, vì xung quanh nhà toàn sông và ao hồ.
Hai bên bờ là những cây dừa nước, quả như một bông hoa gỗ, vừa gỡ cua tôi vừa đòi anh phải chặt cho tôi ăn thử quả dừa nước coi nó khác “dừa cạn” ra sao. Vị mát và thanh, tôi đòi ăn hết trái thì anh ngăn lại: “Em mà ăn nữa là xíu không có bụng ăn món cua luộc đâu đó nghen”. Tôi đành nhìn trái dừa thòm thèm: “Thôi để em mang vào cất dành, khi nào đói em ăn”, anh chỉ còn biết lắc đầu.
Hai anh em ăn được vài cái bánh chuối hấp nước dừa thì cua đã chín. Anh ngồi bên cạnh đập mình cua cho tôi, gạch cua vàng, ngọt. Anh vừa cười vừa hỏi tôi:
- Ăn cua dậy chớ có biết sự tích con cua hông đó?
- Ủa, sự tích gì anh? – Tôi vừa ăn, vừa ngạc nhiên hỏi.
- Chớ bộ em chưa nghe bài hát “Đau xót lý con cua” hả?
- Em nghe rồi, bài đó em thấy nó… không đúng thực tế.
- Không đúng chỗ nào, nói anh nghe coi.
- Thì đó, em thấy con trai tụi anh đào hoa lắm chớ bộ, mà bài hát đó nói “con cua đực suốt đời tình chung”, em không tin.
- Vậy chớ em nói con cua đực làm sao?
- Thì em nghĩ con cua đực… nó không… chung tình.
- Cô bé ngốc ơi là ngốc, thôi ăn cua đi, ngon không?
- Dạ có.- Tôi vừa ăn vừa khen ngon, lại ngồi bên cạnh gốc dừa mát rượi. Quay sang nhìn thấy anh buồn buồn, tôi ăn đến cái càng thứ hai thì hỏi anh:
- Chớ bộ con cua đực nó chung tình thiệt hả anh?
- Ừ, cua là động vật giáp sát mà. Mỗi lần cua cái thay vỏ là nó sẽ ở bên cạnh bảo vệ cua cái, nên khả năng cua cái bị làm con mồi trong thời kỳ lột xác là rất thấp. Còn mỗi khi con cua đực thay vỏ thì…
- Thì sao anh? Thì cua cái đi tìm mồi cho nó hả?
- Không, cua cái sẽ dẫn một tình nhân đến ăn thịt nó. Nên mới có câu “Khi gió lạnh mùa đông sang, anh thay vỏ nằm đau” là vậy đó.
Tôi im lặng không biết nói sao, chuyện của thế giới loài vật cũng ly kì và buồn vậy đó, nhưng ấy là quy luật của giống nòi và tạo hóa mà. Bất chợt tôi nghĩ đến anh, có phải được sinh ra và lớn lên ở mảnh đất này, anh cũng thật thà và chung tình như một chàng cua không. Sau một hồi tư lự, tôi hỏi anh:
- Vậy, anh… đã tìm được nàng cua nào dành cho mình chưa?
Anh nhéo tai tôi, kêu tôi giỏi chuyển chủ đề lắm, rồi anh nhìn ra bờ sông, nơi mang đậm dấu ấn về người con gái anh đã từng yêu tha thiết ấy. Có lẽ thời gian sẽ trả lời câu hỏi của tôi, và mang đến cho anh một người để xoa dịu vết thương lòng trong anh, để anh biết bắt đầu một yêu thương cùng một người yêu anh chân thành.
Tôi tạm biệt anh, và hẹn ngày trở lại. Hi vọng ngày ấy sẽ là một ngày vui, ngày ấy anh không ra đón tôi một mình, ngày mà anh sẽ được là một chàng cua chung tình hạnh phúc.
L.H (ĐăkLăk)
(1) Sáng tác của nhạc sỹ Minh Vy.
(2) Ca khúc Áo mới Cà Mau, một sáng tác của nhạc sỹ Thanh Sơn.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét