Anh nằm đây gác tay và thao thức
Nghe thời gian hậm hực và hờn ghen
Xác phượng rơi ngày ấy trên lối quen
Bỗng nhoi nhói về một miền áo trắng
Ai với ai men con đường phẳng lặng?
Đôi mắt buồn nghe trống vắng đời nhau
Nói gì đi sao em mãi cúi đầu!
Mùa hạ cuối mây về đâu xa lắm!
Con ve sầu ôm một mùa mưa nắng
Rên rỉ u hoài ngậm đắng nuốt cay
Mộng bay chơi theo suốt con đường dài?
Rụng đôi cánh già nua bên xác phượng
Em xa cách bàn chân xuôi vạn hướng
Hồn trong veo như mặt nước hồ xanh
Như chiếc lá non mọc ở đầu cành
Như trang giấy chưa chép thành mơ ước
Em trang điểm cuộc đời bằng gương lược
Tuổi bướm hoa thả từng sợi tơ yêu
Cho mây hờn giỡn bóng cuối trời chiều
Cho gió tủi dập dìu hương mùa hạ
Ai níu kéo được dòng đời vội vã?
Mùa thi, màu hoa phượng nở trên cây
Ai nhặt lá lệ tình rơi hối hả?
Còn đâu đây một chiếc bóng thương hoài?
N.V. (Bình Dương)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét