Nhà thơ Trịnh Bửu Hoài
MỘT THUỞ HỒN NHIÊN
Thuở hồn nhiên đẹp lắm sân trường
Đuổi bắt bướm ép vào trang vở
Em áo trắng một lần qua cửa
Tay cầm nhành phượng đỏ cợt hồn tôi
Em đi rồi mơ ước bỗng xa khơi
Phượng ở lại với đời tôi lay lắt
Màu đỏ ấy chong mùa hè trong mắt
Cho hồn tôi hóa nắng sân trường
Dẫu cho màu nắng sáng như gương
Tôi tìm đâu bóng em ngày ấy
Thềm lớp cũ bờ rêu xanh xanh mãi
Dấu chân người tôi nhặt ở trong mơ
Kỉ niệm bây giờ còn ở trong thơ
Màu áo trắng đã trở thành huyền thoại
Em như chim xa rừng không trở lại
Tôi đời cây giữ mãi sắc phượng buồn.
TỪ BAO GIỜ
Từ bao giờ
Anh đã nhớ em
Có phải
Từ nghìn mùa trăng nở
Có phải
Từ đêm nghe tiếng thở
Của một trái tim
Đánh thức cả hai người
Từ bao giờ
Anh đã cùng em
Đi trên trăm năm
Để về vô tận
Dù ta có
Một đời rất ngắn
Nhưng tình yêu
Đâu phải chỉ một đời
Từ bao giờ
Anh đã vì em
Bỏ tất cả
Những niềm vui riêng lẻ
Để có những đêm dài
Quạnh quẽ
Anh chiêm bao
Nghe tóc ấm vai mình
Từ bao giờ
Anh đã yêu em
Có phải
Từ bàn tay mềm mại
Có phải
Từ bờ môi vụng dại
Hay chỉ ánh mắt nhìn
Chín cả hồn nhau!
VỀ BÊN TRƯỜNG CŨ
. Tặng các bạn cựu học sinh trường
tiểu học cộng đồng Mỹ Đức A
Ta lại về bên trường cũ
Cỏ sương khuất dấu chân rồi
Ánh mắt còn xanh bóng chữ
Giờ thành ký ức xa xôi
Ngày xưa ơi đà lâu lắm
Giật mình như mới thoảng qua
Nơi cõi lòng ta sâu thẳm
Dặt dìu những cánh chim xa
Ta về tìm ai thân ái
Từng lối mòn thơm đất nâu
Mây trên nóc trường bay mãi
Bao lớp học trò xưa đâu
Ra đi nửa vòng nước mắt
Còn được bao lần gặp nhau
Kỉ niệm nào như vết cắt
Chợt khứa vào lòng bể dâu
Có người đã đi xa lắm
Phong sương đâu dễ quay về
Môi hồng ngày xưa còn thắm
Nụ cười bẽn lẽn trường quê
Thời gian bay vào gió cát
Chớp mắt đã thành mai sau
Ước chi xanh hoài lá hát
Trăm năm một thuở ban đầu
Mỗi lần về bên trường cũ
Rưng rưng hơi ấm một thời
Phượng ơi bao mùa cháy đỏ
Vẫn chưa phai một góc trời…
T.B.H (An Giang)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét