LƠ PANG TÂY NGUYÊN MÙA XANH NẮNG
Từ mùa dã quỳ hôm ấy
Thiên di mỏi cánh lưng trời
Rêu phong mùa hoang tích cũ
Đâu rồi rét lạnh sương hơi?
Lơ Pang, nắng xanh hồn nhớ
Cà phê trắng muốt đồi hoa
Bản làng ủ trong sương mịch
Yêu thương đâu độ phai nhòa?
Này cô gái Bahnar ơi, xin đừng đi vội
Nước da ngăm đôi mắt sáng vời
Tiếng hát em vang bạt ngạn gió
Nam tơr dơr?* Hãy ở lại cùng tôi
Tôi muốn em dạy tôi cách bắn nỏ
Kể tôi nghe sự tích Biển Hồ
Hạt nắng muôn đời hôn vào lòng đất đỏ
Ngắm em cười, tim hoang vỡ ngàn vạn nhịp sóng xô.
Này thác Đắk Trôi* ngưng lưng triền nhớ
Ai vẽ cầu vồng vắt giữa chừng hoang
Này cô gái ơi, đôi mắt biết dỗi hờn
Cứ né tránh cái nhìn vô tội vạ…
Cũng vì thương mà quen hóa lạ
Cũng vì yêu mà trái đắng thơm nồng
Nên xa lắm… mà sao còn nhớ lắm
Ngày mai này, người còn nhắc tôi không?
Tôi chép lại một trang nhật ký
Vài dòng thôi… còn viết ở trong lòng
Ai kéo gió về miền bản thượng
Lơ Pang mùa này gửi chút nhớ đầu đông.
ĐỐI THOẠI
- Có phải trái tim em được làm nên từ những giọt nước mắt
là kết tinh của năm tháng u buồn
là sự lặng lẽ của một kẻ cô đơn
anh biết phải làm sao chạm đến?
- Xin đừng đùa giỡn trái tim em vì nó mong manh lắm
như giọt nước mắt thôi chực vỡ tan tành
sự an toàn nào sẽ đến từ anh
hỡi kẻ thích phiêu lưu và ưa trò mạo hiểm
mệt rồi
nên em tự nhắc nhở mình không nên tìm kiếm
bởi con tim nhân gian mấy kẻ chung tình
em đã quen với cuộc sống chỉ có riêng mình
và xem nỗi cô đơn là một nửa…
em nhốt đời mình trong hoang liêu thảng thốt
sợ tình yêu, sợ sự dối lừa
sợ lắm lòng người với những hứa hẹn say xưa
rồi biến mất như trò ú tim để em kiếm tìm trong vô vọng
em sợ một ngày trái tim vỡ và em sẽ chết
bởi không thể chịu đựng thêm bất cứ tổn thương nào
con tim này đã chứa quá nhiều nỗi đau
anh có hiểu không người nói yêu em hỡi…
- Xin em đừng nghĩ rằng anh bủa vây em bằng những lời nói dối
và những quan tâm kia chẳng phải trêu đùa
anh sẽ dành cả cuộc đời mình để đợi chờ
và sẽ dùng tình yêu chân thành để chữa vết thương lòng bấy lâu của một người con gái
vì anh tin rằng sẽ có một ngày trong sớm mai thức dậy
Tình Yêu, là Tình Yêu đó em… sẽ hồi sinh…
Yêu em!
MỘT VẦNG TRĂNG KHUYẾT
Vầng trăng khuyết, một vầng trăng đã khuyết
Trăng vỡ đôi, trăng tê tái góc trời
Lưỡi trăng cứa vào chân mây tứa máu
Ta neo thuyền độc ẩm với trăng côi
Này trăng hỡi bờ nhân gian sa ngái
Khách trùng dương bỏ biệt lẽ chia lìa
Đã bao lần, bao lần ta tìm lại
Nhưng còn lại gì trong sương gió ngoài kia
Bỗng một ngày ta làm tên hành khất
Bỏ quê hương chọn kiếp sống không nhà
Lang bạt theo vầng trăng mặc cõi đời được mất
Có còn gì ngoài một kiếp phong ba
Trăng vỡ nửa như làn mi em khép
Cõi phù sinh sao lắm nỗi vô thường
Để thế gian chia lìa đôi tri kỷ
Ranh giới nào giữa hai cõi âm dương
Cố nhân hỡi, thành quách ngàn xưa đã ru mình cũ kĩ
Dưới thớ đất sâu năm tháng ngủ vùi
Chẳng biết linh hồn ấy có nghìn năm vĩnh cửu
Liệu có một ngày dưới dòng Nại Hà ta nâng chén giao bôi
Vầng trăng khuyết, bao năm ta làm tên khách lạ
Giũ gió sương trên vai áo phong trần
Vầng trăng đã khuyết đi một bóng hình khiến lòng ta chạng vạng
Nén hương tàn ngồi lại với cố nhân.
V.P (Bình Định)
(nam tơr dơr: đi đâu đó?, tiếng Bahnar. Thác Đắc Trôi còn gọi là thác Atơmanh)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét