SẮC TÍM HOA RƠI
Rụng tan tác xuống mặt đường
những cánh hoa bằng lăng
Vẫn tím bời bời một màu nuối tiếc
Về một thời đam mê
nồng nàn và tha thiết
Rực rỡ trên cao
ngơ ngẩn biết bao người.
Đã dặn lòng
vẫn cứ nhớ chơi vơi
Chỉ bởi những câu đùa vu vơ
và những lời yêu thương không có thật
Mà trái tim cứ hao mòn
hằng đêm thao thức
khoảng trống mênh mông, đôi mắt ấy
một người!
Bằng lăng trong chiều
cứ tím mãi không thôi.
Người ta dùng độ richter
để đo tâm địa chấn.
Em chẳng thể làm gì
để thôi hoài mong
nên im lặng.
Giả vờ vui, vờ rộn rã nói cười.
Ai vô tình dẫm lên xác hoa tươi?
Cái màu tím một thưở
khát khao, nồng nàn và si dại?
Ai đã làm cho trái tim em
hơn một lần khắc khoải?
Và chợt thấy chiều đau
trên mệt nhọc phận người!
CHÚT TÌNH GỬI GIÓ
(Thân tặng Phượng)
Em một mình ngược hao gầy, giá tuyết.
Co ro phương xa, không có dấu chân anh.
Bình yên nhé, em tôi ơi đừng khóc.
Rồi ngày mai, nắng mới sẽ an lành.
Thôi em ạ, tình anh như sương khói.
Chẳng phải duyên, nên chẳng thể đồng hành.
Cứ hồn nhiên yêu như một thời nông nổi.
Hồn nhiên vui như thưở ấy, tuổi còn xanh.
Con đường đời người mịt mù, tít tắp.
Mà đôi khi không chứa nổi một bước chân.
Nỗi nhớ rồi cũng nhạt nhòa như vầng trăng khuyết
Em cứ dang tay, nghe hạnh phúc đến gần.
Cuộc sống bộn bề, một ngày em thấy mỏi.
Ta cứ xem nhau như đôi bạn thưở nào.
Cứ sẻ chia đừng ngại ngùng bối rối.
Để em về, nẻo ấy, bớt chênh chao.
Ngủ ngon nhé em, mộng lành nơi đất khách
Như một đêm trăng, bên mẹ, chốn quê nhà.
Ấm áp một vòng tay, ngọt ngào câu hát
Mọi vui buồn trôi theo tiếng võng đưa!
TẢN MẠN
Nắng úa, nhạt môi, chiều bảng lảng.
Mưa giăng, vây kín chốn ta ngồi.
Gó bạt, lạnh bờ vai áo mỏng.
Nghe hoang vu trong cả tiếng cười.
La một chiếc, rời cành cô độc
Lạc bầy, con chim nhỏ về đâu
Bong bóng 7 màu vỡ tung vào lòng đất
Hạt khô chồi nằm đợi đến mùa sau.
Sao cứ hoài một nỗi nhớ thương nhau?
Người gần đấy mà như xa xôi quá
Ngày xanh loang trên từng vết cỏ
Da diết môi hôn, tha thiết nụ tình đầu!
T.T.T.T (Đồng Nai)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét