HƯƠNG THU - Thơ Đặng Xuân Xuyến
Thứ Ba, 30 tháng 6, 2015
Ô kìa chiều
Ai thả nắng vương cây
Tóc rối ai bay
Mòn ai đuôi mắt
Điệu lý buông lơi tính tang khoan nhặt
Da diết bổng trầm xao xác sông xưa.
Ta hỏi chiều
Thu đã về chưa
Mà lá vàng rơi khẽ nghiêng thật nhẹ
Mà gió mơn man vuốt ve thật khẽ
Biêng biếc trời chiều
Man mát hương sen.
Ta hỏi chiều
Sao rất đỗi thân quen
Tí tách bếp ai dẻo thơm cốm mới
Câu lý giao duyên ngập ngừng bối rối
Bồng bềnh người ơi
Mây tím lưng trời.
Hà Nội, chiều 07 tháng 08 năm 2014
Đ.X.X
Tags:
Đặng Xuân Xuyến,
Thơ
Mùa này thu mà miền Nam nắng mưa thất thường quá! Giữa đêm mưa rả rích, lang thang internet, tình cờ vào trang thơ anh, Đặng Xuân Xuyến và lại rất tình cờ đọc được HƯƠNG THU của anh. Hương thu! Bỗng nghe len nhẹ cảm xúc rất lạ, như cơn gió mát xoa nhẹ tâm hồn, làm thức dậy nỗi nhớ một thời nào xa lắc.
Trả lờiXóaSao không phải là "Mùa thu" mà lại là "Hương thu"? Cái nhan đề rất tinh tế. Nếu như "Mùa thu" ta nhận thấy thu bằng thị giác mà thị giác đôi khi lại phụ thuộc vào tâm trạng. Khi vui, mùa thu thật đẹp còn như buồn, mùa thu lại mang cái sầu vạn kỉ. Với "Hương thu", ta cảm nhận thu qua xúc cảm từ tâm hồn, tự sự khách quan của cái nhìn thi vị. Nhắm mắt lại và cảm nhận thu qua mùi hương của buổi chiều tà, của từng sợi nắng vương nhẹ trên cây, của tóc ai bay rối lòng thi sĩ. Hương thu rất đẹp, rất thơ, phảng phất chút man mác sâu lắng theo lời ngân "điệu lý", mênh mang như nghe một bài hát bởi một giọng ca ngọt ngào, bằng những ca từ trầm bổng, từ những lời thơ thanh tao làm người nghe da diết nhớ.
Thu đẹp nhất ở khổ thơ thứ hai. Thu ở khổ hai đẹp như một bức tranh, một tuyệt tác mà thiên nhiên ban tặng cho nhân gian. Anh "hỏi chiều " - "Thu đã về chưa", có thể nhận ra câu hỏi tu từ ở đây. Không phải hình ảnh "lá vàng rơi", gió khẽ "mơn man", sắc trời chiều "biêng biếc" và hương sen "man mát" là cảnh sắc của mùa thu đó sao? Nếu như cái đẹp mùa thu trong thơ Xuân Diệu là "Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang", "Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng", là cái đẹp sầu muộn thì thơ của Đặng Xuân Xuyến lại mang nét đẹp của một tâm hồn tươi trẻ, phơi phới yêu đời. Chẳng vậy mà thu được anh nâng niu "...lá vàng rơi khẽ nghiêng thật nhẹ", "...gió mơn man vuốt ve thật khẽ". Cảm nhận Hương thu của tác giả cũng rất đặc sắc. Cái nét đẹp của trời thu " không phải "biếc" mà là "biêng biếc" gợi màu sắc dịu dàng hơn, thanh tĩnh hơn thêm cái "man mát" của "hương sen", lại gợi lên nét thanh thoát, nhẹ nhàng.
Đọc thơ anh mà nghe lòng bình yên đến lạ. Như được thoát ra cái xô bồ cuộc sống thực tại, bước vào không gian ngan ngát "Huong thu" và cảnh sắc thu đẹp đến quên cả lối về...
"Bồng bềnh người ơi
Mây tím lưng trời"
Thu thật đẹp!