Đôi mắt gió nghìn thu chưa tắt lửa
Cháy điên cuồng trong những khúc tình thơ
Đốt hồn ta hoang hoải dưới sương mờ
Nên ảo ảnh khói mơ trần trụi nhé!
Hỡi nàng gió ta là người trần thế
Cớ sao nàng huyễn hoặc cho lòng ta
Triền sông trôi ve vuốt đôi gò hoa
Miên man dậy cả sóng triều lơ lửng.
Đôi chân ta vụng về tìm chỗ đứng
Bởi khạo khờ run rẩy trước môi xinh
Bởi đam mê vồ vập phút phiêu linh
Nên ngộp quá trái tim ta say gió.
Nàng từ đâu? Cớ sao luôn bỏ ngõ
Cả lời thơ rạo rực tiếng mọc mời
Cho ngìn năm ta dại dột khôn nguôi
Yêu luôn cả bóng vãng lai hư thực.
T.T.H
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét