ĐỢI
Anh đi, em vẫn chờ... vẫn đợi
Hẹn ngày trở lại... những mùa trăng
Anh về - Mảnh đạn còn trong ngực
Để nỗi đau em ngập cành đồng
TƯỞNG NIỆM
Dừng chân trong chiều êm
Cao nguyên vàng sắc cỏ
Khói hương trùm bia mộ
Lòng se thắt niềm đau
Bạn ngả xuống nơi đâu
Miệt rừng hay đất bãi
Trên nẻo đường xa ngái...
giờ bạn đã về đây
Bạn có biết hay chăng
Bao năm dài đằng đẵng
Người vợ trẻ ngóng chồng
... Đợi chờ trong hy vọng
Bạn có biết hay chăng?
Bao năm rồi mòn mỏi
Người mẹ ngóng chờ con
Đợi hoài trong thầm lặng
... Thôi bạn nằm lại đây
Đất quê ta nhân hậu
Bạn sẽ nghe tiếng hát
Trong thơm ngát hương đồng
Trong êm ả dòng sông
Và mênh mông biển cả
Nhớ bạn - Buồn khôn tả
Dòng tưởng niêm bồi hồi
Tôi lặng nhìn vuông cỏ
Hương khói quyện hồn tôi
Nghĩa trang Trường Sơn 2010
TRONG THANH BÌNH CỦA BIỂN
1
Sóng vỗ
Thông reo
Biển nghiêng trong chiều... dào dạt
Bãi tắm nhấp nhô sóng người
Đua bơi
Dạo chơi
Ngắm mây trời và nghe biển hát
Chỉ mình tôi nhìn xa... Bát ngát
Tôi đi tìm, đi tìm
Đồng đội tôi
Thời chiến tranh
Đã sống, chết cùng với biển
2
Biển xa
Êm đềm hoàng hôn
Sao lòng tôi lớp lớp sóng cồn
Tâm thức nổi trôi theo bóng chiều, ráng đỏ
Mắt dõi theo từng con sóng vỗ
Có phải linh hồn đồng đội tôi đang bay vào mây vào gió
3
Tôi nhìn xa rồi lại nhìn gần
Sóng vẫn vỗ triền miên trên bãi cát
Khách lữ hành và những lứa đôi
Vẫn hồn nhiên sóng bước bên nhau
Hồn nhiên hôn nhau
Hồn nhiên ngắm mây trời và nghe biển hát
ChỈ mình tôi đắm nhìn bát ngát
Xa khơi
Nơi ấy, có đồng đội tôi
Ngày ấy ra đi
Góc biển, chân trời
Tôi gặp lại chính mình
Một quãng đời sóng gió
Trong yên bình của biển chiều nay
Có những con người ngã vào sóng biếc
THĂM CHỊ
Qúa nửa đời đơn lẻ
Chị ở vậy - một mình
Nuôi em và nuôi mẹ
Từ ngày cha hy sinh
Bao năm dài chiến tranh
Có chị là điểm tựa
Em đi xa - chị nhớ
Em ở nhà - chị thương
Việc nhọc nhằn - chị đỡ
Miếng ăn ngon - chị nhường
Chị quên tuổi thanh xuân
Cho em đi đánh giặc
Chị lỡ tuổi lấy chồng
Cho em vào Đại học
Tóc chị giờ điểm bạc
Dáng chị bước liêu xiêu
Mà nụ cười vẫn dịu
êm trong khói lam chiều
Hôm nay về thăm chị
Thương chị đến nao lòng
Em như con lạch nhỏ
Mà chị là dòng sông
SÔNG NHUỆ
Sông Nhuệ, chiều sang Hạ
Bờ xanh biếc ngàn dâu
Màu xanh êm ả quá
Như lòng mình thương nhau
Sông mềm như dải lụa
Của những nàng ươm tơ
Dập dờn con sóng vỗ
Đan vào tiếng thoi đưa
Những làng xóm ven sông
Cấy lúa và dệt lụa
Hương lúa chín trên đồng
Quyên với màu tơ lụa
Con sông mang hơi thở
Của cuộc sống chuyên cần
Tiếng sóng và tiếng gió
Cứ dâng trào mênh mông
Con sông mang khát vọng
Từ xưa đến bây giờ
Thuở anh còn khờ dại
Và em còn ngây thơ
giữa mải mê, tíu tít
Việc đồng áng, xóm thôn
Người quê hằng gắn bó
Với nghề dệt quê hương
Nghe âm vang tiếng thoi
Trong lời ru của mẹ
Nghe rào rào... êm nhẹ
Tiếng nong tằm nhả tơ
Nhớ đồng gần, đồng xa
Những tháng năm đánh giặc
Người quê dành hạt thóc
Cho người đi chiến trường
Nhớ bao người đi xa
Không trở về sông Nhuệ
Để lòng ta - sóng bể
Niềm thương nhớ khôn nguôi
Sông Nhuệ mến thương ơi
Chiều nay ta trở lại
Nhìn vườn cây kết trái
Trong những làng ven sông
Gặp em trên đồng bãi
Lòng ta cứ rưng rưng
ÔI những nàng dệt lụa
Ôi hương lúa trên đồng
Sông Nhuệ ơi sông Nhuệ!
Có thấu lòng ta chăng!
L.S (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét