Thảo nguyên vẫn một màu xanh ngơ ngác
Không thấy dấu ngựa về
Mây trắng bỗng bơ vơ
Chiều loang xa những hờn những giận
Tiếng sáo nhớ trăng
Tiếng sáo mịt mờ
Ta vắng lặng đồng hoang tuổi nhỏ
Nhắc mùa qua ngọn gió đợi chờ!
KHÚC RU NGƯỜI BUỒN
Em vừa như thực lại như mơ
Tiễn nhau ngoài hoàng hôn vạn dặm
Sao không gửi theo lời hò hẹn
Để giấc chiêm bao được yên lành!
TIỄN BIỆT MÙA HẠ
Sen đã tàn trên mặt hồ cũ
Mùa hạ theo em về phương nào?
Chỉ còn anh lưng chừng màu nắng
Tiếng ve buồn khắc khoải chiêm bao!
NGÕ CŨ VU VƠ
Có gì như chút nhớ nhung
Có gì như biển mông lung sóng ngầm
Có gì như một dư âm
Bàn chân ngõ cũ nhắc thầm tên em!
GIẬT MÌNH MỘT SẮC HOA
Hoa cứ thắm như nghìn xưa thắm lại
Hiên nhà bâng khuâng áo trắng em qua
Anh đứng lặng giữa bốn bề hư thực
Một lời tình theo gió cuốn mây qua
B.Đ.A (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét