MƯỜI NGÓN TAY MỀM
Trời cho mười ngón tay mềm
Lộc vàng mọc cánh ru êm bốn mùa
Nụ cười nở vội sớm trưa
Một thời con gái, đong đưa ân tình
Anh cầm mười ngón tay xinh
Nguyện cầu ngày tháng chúng mình se duyên
Tay em ngà ngọc như tiên
Những đường chỉ nhỏ, dịu hiền làm sao?
Cầm tay chợt thấy nao nao
Thon thon, mấy thuở tình nào cho anh?
Guộc gầy viết lá thư xanh
Từng dòng chữ mỏng, bỗng thành tình yêu
Anh thương ngón út thật nhiều
Nhỏ ơi là nhỏ gởi điều vàng son!
Còn ngón áp út dài hơn
Thích trách móc, biệt dỗi hờn đấy thôi!
Trao nhau chiếc nhẫn đẹp đôi
Vòng kim cô, buộc cuộc đời với nhau
Ngón tay giữa thương làm sao!
Như chiếc lá mỏng, xanh màu ước mơ
Vội vàng viết mấy câu thơ
Ngồi nắn nót, trên bến bờ ngày xanh
Thương cho ngón trỏ chung tình
Chở che ngòi bút, nương mình ấp e
Mấy mùa lá rụng sau hè?
Ỡm ờ nỗi nhớ, xác ve rụng đầy
Thương cho ngón cái lẻ bầy
Là nơi điểm tựa ta xây mộng vàng
Giở ra từng giọt thời gian
Ngổn ngang kỉ niệm, sang trang hẹn hò
Tay em mười ngón đợi chờ
Là thơ, là nhạc ru bờ môi ngoan
Cánh chim vỗ cánh mây ngàn
Dìu nhau đi, giữa cung đàn reo vui
ĐÔI HÀI
Anh cầm đôi hài trên tay
Khen cho tạo hóa cho ai ân cần?
Dễ thương vừa vặn đôi chân
Đường kim, mũi chỉ xếp vần thành thơ
Da mềm mại, lại non tơ
Ơn người thợ, đem bến bờ yêu thương
Gói tròn trái ngọt vô thường
Muôn đời cái đẹp còn vương tháng ngày
Thoạt trông nét đẹp đôi hài
Mơ màng, anh nhớ chân ai ngập ngừng?
Hồn nhiên nép vội sau lưng
Ngón tay cắn dở lưng chừng bên nhau
Nõn nà, ngà ngọc tan mau
Hương mùa con gái, bay vào đời anh
Đôi hài xinh quá là xinh!
Nỡ nào dời gót cho đành sao em?
Hôn lên gót ngọc dịu êm
Mùa đã trở gió, ai quên cuộc tình?
VU VƠ, TUỔI MỘNG
Vu vơ
Tuổi mộng trăng tròn
Em ôm cặp sách nhí nhon qua đường
Mặt trời vừa dậy soi gương
Đàn chim thức giấc muôn phương la đà
Giọt sương lãng đãng hương hoa
Vài chú bướm trắng bay qua tìm tình
Rung rinh, nhành lá rung rinh
Mùa mật ngọt đã trĩu cành thời gian
Vu vơ,
Màu nắng lang thang
Xuống trần gian, xuống trần gian thẹn thùng
Tròn vai hai chữ thủy chung
Cho không rồi lại biếu không cho đời
Không kiêu sa, không đua đòi
Lòng ngay, dạ thẳng không dời đổi thay
Ngọt ngào không chút đắng cay
Chẳng buồn và giận với ai bao giờ?
Vu vơ
Tà áo vu vơ
Trắng trong, lắm mộng, nhiều mơ tháng ngày
Thương thầm mái tóc em bay
Hồn nhiên cái tuổi trâm cài hồn nhiên
Ngả nghiêng một chút ngả nghiêng
Đôi khi, em thích làm duyên thật lòng!
Chớm tình nở vội bên song
Vu vơ
Tuổi mộng mênh mông gió lùa
ANH NGỒI TẬP ĐẾM
Anh ngồi đếm một, hai, ba
Bốn, năm, sáu, bảy… ngày ta xa mình?
Năm năm cơn gió vô tình
Hoàng hôn lặng lẽ, bình minh vẫy chào
Ai gieo tình đến với nhau?
Sóng xô, sóng đẩy tan mau bọt bèo
Thời gian từng giọt trong veo
Kiếp người sao phải gieo neo thế này?
Trông về đáy mắt cay cay
Một năm có bấy nhiêu ngày vậy em?
Hai năm sóng gió triền miên
Ba năm lá đổ về miền thơ ca
Bốn năm làm vợ người ta
Năm năm bóng ngả chiều tà hắt hiu
Dặm ngàn tuổi đá xanh rêu
Trăm thương, ngàn nhớ câu Kiều biệt li
Đá vàng ngồn ngộn lối đi
Lau khô nước mắt hoen mi tủi buồn
Một, hai, ba, bốn… con đường
Em lay mái tóc còn vương tình sầu
Nâng niu, chút nắng phai màu
Thôi đành gom góp trăng sao cuối trời!
Một, hai, ba, bốn, năm rồi???
Bây giờ chiếc lá mồ côi tháng ngày
Bóng chim ru gió bóng mây
Nâng đôi cánh mỏng xa bầy đã lâu?
Cúi mình nhặt mấy trái sầu
Mơ về chốn ấy tình đau rụng rời!
N.V. (Bình Dương)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét