Tác giả Hậu Cốc Ngang
1. Bà Thảo bưng chậu quần áo từ giếng thong thả bước về phía nhà khách của trại điều dưỡng. Cả khu vực trại đã lên đèn. Làn gió thu se lạnh làm bà khẽ rùng mình. Bước chân lên hè, bà chợt nghe tiếng con dâu:
- Em không sợ khổ, không cần gì cả, chỉ cần có anh là đủ. Nói mãi mà anh vẫn không chịu hiểu em. Ngọt nói khẽ, giọng hơi gắt.
- Tôi ở đây đã có các bác sỹ, có y tá, hộ lý chăm sóc hàng ngày, cô không phải lo.
Nghĩa nổi khùng, khoé mép anh giật giật như phải gió, cẳng tay cụt tựa cái dùi trống đưa lên đưa xuống như gõ vào không khí.
- Kìa anh! Em có dám nói gì đâu. Em chỉ muốn anh về cho có vợ có chồng. Nhà không có đàn ông cứ lạnh như nhà mồ. Chòng chọc hai người đàn bà, ăn cũng không ra bữa…
Cô không phải thương hại tôi! Với tấm thân tàn tạ này chỉ tổ làm cô thêm nặng nợ. Tôi đã phân tích kỹ từ ngày tôi ở chiến trường ra cho cô nghe, nhưng cô cố tình không hiểu tôi. Cái tôi cần không phải là đôi vai của cô mà là lá đơn cô viết giùm để tôi ký.
Ngọt bật khóc. Chị vội cắn chặt vành môi đã hơi tái đi. Cục yết hầu mờ mờ trên cái cổ ba ngấn trắng ngần của chị trồi lên trụt xuống như cố nuốt đi những tủi hờn vào ngực. Bao nhiêu năm tháng xa cách, chị đâu có thể chờ đợi những lời hắt hủi ruồng rẫy như thế này của anh. Không biết đây là lần thứ mấy chị cùng mẹ chồng lên xin trại điều dưỡng cho mẹ con chị đón anh về nhà chăm sóc. Ban chỉ huy trại cùng tập thể anh chị em thương bệnh binh hết lời vận động, nhưng anh một mực không nghe.
Bà Thảo lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên bàn nước. Ngọt vẫn ngồi ở cuối giường. Nghĩa nửa ngồi nửa nằm, hai chân duỗi dài, chiếc gối bông kê ở lưng, tựa vào thành giường. Cả hai im lặng theo đuổi ý nghĩ riêng của mình. Bà nhìn con, nhìn dâu, nước mắt lưng tròng:
- Kìa con, cả làng mình, rồi cả khu tập thể cơ quan không ai chê nó được điều nào. Con đi chiến trường được hơn năm thì thằng Hiếu đi công nhân. Nó đón mẹ lên ở cùng, chăm bẵm mẹ còn hơn cả mẹ đẻ. Ban đầu nó nói thế nào mẹ cũng không chịu đi. Nhưng sau nó bảo "Mẹ thương con thì lên ở với con, đàn bà vắng chồng, ở một mình nó chống chếch thế nào ấy, nhỡ không giữ được lòng, con còn mặt mũi nào mà nhìn mẹ, nhìn em? Rồi sau này anh Nghĩa con về… Nghĩ phải. Thế là mẹ đành bỏ ruộng bỏ vườn cho thím Chắt mày cấy trồng, trông nom rồi rước chân nhang bố mày lên thị xã ở với nó. Con thử nghĩ xem, có nàng dâu nào hơn nó không? Sao con nỡ đối xử với vợ như thế? Hả!
- Không có gì mẹ ạ! Nhưng con không thể, con không thể… Mẹ hiểu cho con! Nghĩa nói mà không dám nhìn mẹ. Đêm đó, Ngọt vẫn nằm chung giường với anh trong căn phòng nhỏ của nhà khách. Nhưng cho tới sáng, hai vợ chồng không ai nói thêm câu nào. Họ quay về hai phía, cái chăn chiên thùng xuống ở giữa. Không gian im ắng, chỉ có tiếng hai con tim đập dồn thổn thức.
Phòng bên, bà Thảo cũng không sao chợp mắt được. Thuơng con trai mười phần, con dâu, bà còn thương gấp bội. Mà lạ! Chẳng hiểu sao từ ngày về nó lại đốc chứng ra như thế? Hay có ai ngứa mồm, đâm bị thóc chọc bị gạo để phá gia đình bà? Không! Không thể như thế được. Từ làng xóm đến cơ quan ai cũng quý mến con dâu bà. Công lao nó với nhà này lớn lắm. Ngòai ba mươi, lại gái có chồng, dảy ra, ai người ta rước. Mà thiên hạ này tìm đâu ra nàng dâu hiếu thảo như nó. Có miếng gì ngon cũng nhường mẹ. Manh áo tấm quần cho các cháu đâu ra đấy. Đường ăn lẽ ở biết dưới biết trên. Ngày giỗ ngày tết một tay nó chu tất. Gái cơ quan mà bình dị như gái quê. Nghĩ đến chúng nó bà cứ héo cả ruột .
Chẳng biết kiếp trước bà có nợ nần gì ai mà kiếp này trời đầy ải bà nghiệt ngã như vậy? Gần kề miệng lỗ rồi vẫn chưa có mụn cháu bồng bế. Ông ơi! Giá ở nhà tôi đã thắp nén hương để hỏi ông. Tôi phải làm thế nào với thằng Nghĩa. Nó vì dân vì nước mà thương tích đầy mình, tôi có xót con nhưng không khổ cái tâm. Nhưng nay nó cứ ruồng rẫy con người ta. Mà nào con bé có tội tình gì? Ông sống khôn chết thiêng, chỉ đường ngay lối thẳng cho con. Ông ơi! Bà Thảo lầm rầm khẽ trong bóng đêm rồi kéo vạt áo chấm nước mắt. Trên tường, tiếng con thạch sùng chép miệng tăng tắc.
2. Nghĩa cứ ác khẩu thế thôi chứ trong tâm anh chẳng thể làm gì hại ai được. Khi mẹ và vợ về rồi, anh lại băn khoăn mãi về cách xử sự của mình. Anh hiểu rằng mẹ sẽ rất khổ tâm nếu vợ chồng anh tan đàn xẻ nghé. Cả đời mẹ vất vả. Bố mất sớm, mẹ ở vậy nuôi hai anh em ăn học thành người. Anh chưa báo đáp được gì nay lại mang tấm thân tàn về để mẹ hầu hạ chăm bẵm như con nít thì còn gì khổ bằng. Nhưng Ngọt nói đúng. Không có anh ở nhà khác nào hai người đàn bà góa thui thủi bên nhau. Ngược lại, anh không thể là gánh nặng trên vai Ngọt được. Chẳng thà anh cứ ở đơn vị, chẳng ai phải lo toan cho anh, chẳng ai phải hầu hạ anh. Một lúc nào đó Ngọt sẽ nguôi ngoai. Cô ấy có quyền hưởng hạnh phúc. Đàn bà sa đâu ấm đấy. Đeo đẳng tấm thân tàn tạ của mình cô ấy sẽ khổ suốt đời. Nghĩ đi thì thế, nghĩ lại anh lại thấy xa xót cho số phận mình mỗi khi hình dung ra Ngọt êm đềm trong vòng tay người đàn ông khác. Giá như anh có thể ôm em vào lòng mà vuốt ve, mà yêu thương, mà cùng em đi đến tận cùng hạnh phúc. Ngọt ơi!
- Làm gì mà mặt đần ra thế? Chiều nay có bóng đá giữa đội nhà với bên tiểu đoàn 631 đấy, cậu đi xem chứ? Chính trị viên Trường đột ngột bước vào. Tớ đã điều chiếc Lisa 12 chỗ để chở anh em thương binh nặng đấy. Thế nào cổ động viên? Hay sợ không có tay vỗ? Trường vui vẻ đùa.
- Có lẽ tôi không đi được. Xin cảm ơn anh.
- Cậu mê bóng đá lắm kia mà? Thôi đi, có quái gì phải nghĩ ngợi? Về với bà cụ và cô ấy cho vui cửa vui nhà. Mà này tớ bảo thật nhé, cậu tàn nhẫn lắm! Cô ấy vừa xinh đẹp vừa ngoan nết lại yêu cậu hết lòng cậu còn đòi gì nữa! Ôi dào! Yêu thương mà làm gì, thân hình như thế này bằng nhau với liệt sĩ rồi còn gì!
Cậu toàn nghĩ vớ vẩn. Liệt sĩ là thế nào? Cậu còn cái đầu thông minh như thế kia mà lại nói là bằng nhau với liệt sĩ. Cái đầu ấy cộng với một cái tâm trong sáng, cậu còn có ích cho đời lắm. Đừng có bi quan. Chính trị viên cười rất tươi, vỗ vỗ vào vai Nghĩa, chiếc răng khểnh lấp loá trong căn phòng nhờ nhờ thiếu sáng.
Nghĩa lại ngồi ngây ra, không nói gì. Ừ thì cũng còn cặp mắt để ngắm nhìn gương mặt khả ái của em, còn cái miệng để ăn, còn đôi môi để hôn và chấm hết!
- Sao? Chính trị viên cắt ngang những ý nghĩ tự mỉa mai trong đần Nghĩa.
- Nhưng anh xem, tôi chỉ biết mỗi nghề hội hoạ ngoài nghề cầm súng, mà chân tay thì như thế này!… Nghĩa giơ cẳng tay cụt, mặt đau khổ.
- Mình biết là cậu rất yêu nghề. Nhưng cậu còn cái mỏm cụt của cánh tay phải, cậu còn vẽ được. Nguyễn Ngọc Ký còn phải viết bằng chân thì sao? Hơn nữa, luyện tập tốt thì cái chân, cái tay liệt kia có thể hồi phục phần nào, đúng không?
- Nhưng…
- Chẳng còn một cái nhưng nào hết. Tất cả là ý chí. Thôi, chuẩn bị đi xem bóng đá nếu như cậu không muốn nỗi buồn nó dìm cậu chết ngạt trong dòng chảy của nó. Chiều tôi sẽ cho xe đón các cậu. Bây giờ thì nghỉ đi.
- Vâng cám ơn anh. Nghĩa nói khi Trường đã ra khỏi cửa. Đúng là giọng chính trị. Nghĩa nghĩ. Nhưng có lẽ anh ấy nói đúng. Mình còn có thể làm được điều gì đó.
3. Cõng chồng ở toa lét ra, Ngọt nhún người đặt anh ngồi xuống chiếc giường đơn kê ngòai phòng khách. Chị vào nhà tắm lấy xà phòng rửa tay rồi lật đật chạy ra hành lang vặn nhỏ cái bếp dầu vì nghe mùi cơm khê. Hai bàn tay nhỏ nhắn thoăn thoắt nhặt rau muống. Bếp bên cạnh chảo cá đang nổ tí tách. Giờ này nhà nào cũng ký cách dao thớt, bát đũa cho bữa trưa. Tất cả cứ rộn rịp cái điệp khúc quen thuộc của một khu tập thể cơ quan. Bỗng thằng Nhí con chị Thanh kế vách khóc ré lên, lăn đùng ra sàn giãy đành đạch:
- Con ứ thèm, con ứ thèm ôtô. Bố bắt anh Tuấn trả con máy bay cơ.
- Đứng lên nào, bẩn hết quần áo rồi. Tuấn trả máy bay cho em ngay.
Tội anh Thành suốt ngày xử kiện. Ngọt chạnh lòng. Giá như mình có được một thằng như cu Nhí…
Hiếu, em chồng chị vừa sửa xong cánh cổng gãy bản lề đi vào. Anh dắt con dao dựa vào phía hông chạn bát, bỏ kìm búa vào thùng đồ nghề rồi lững thững ra giếng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
- Về vài ngày mà cứ luôn chân luôn tay thế chú? Sao mẹ giờ này vẫn chưa về?Ngọt nhìn theo hỏi.
- Mẹ đi chùa, dặn em tối mới về chị ạ. Hiếu không ngỏanh lại trả lời.
- Mồ hôi thế tắm ngay cảm chết. Không thì vào nhà tắm mà tắm. Ngọt nói với theo
- Không sao đâu chị. Nói rồi Hiếu lấy gầu múc nước xối ào ào.
Ngọt nhìn ra, sao mà hai anh em giống nhau thế không biết. Bắp chân bắp tay cứ cuồn cuộn chắc như khúc gỗ lim, ngực vạm vỡ như dân da đỏ. Chị đỏ mặt lên, vội quay vào. Cái cơ thể y như thế mới ngày nào ôm ấp chị… Cảm giác xốn xang thoắt xâm chiếm khiến chị run rẩy từng tế bào. Hai gò má nóng rần rần đến tận mang tai, tận chân tóc. Đó là mấy ngày hạnh phúc ngắn ngủi trong suốt mười năm làm vợ của chị. Nỗi khát khao dồn nén bao năm qua cứ bùng lên tưởng như không chế ngự được, không kiểm soát được. Chỉ thoáng nhớ lại mặt chị đã rát như đang phơi ra dưới nắng tháng mười. Chị phải tự dỗ dành lòng mình để nén lại. Nhìn anh, chị cảm thấy những vết thương đang hành hạ chính cơ thể mình. Ngọt hiểu lòng anh ngay từ những đêm đầu anh về với chị. Bởi vậy mà anh tỏ ra cáu bẳn, hắt hủi chị. Làm sao chị có thể bỏ anh được! Anh đang rất cần bàn tay và tình yêu của chị. Chị muốn được tự mình chăm sóc anh, muốn bằng mọi cách hoàn thiện tất cả mọi chức năng trong cơ thể anh, muốn… Nhưng chị không phải là nhà y. Chị chỉ là một người vợ bé bỏng của anh mà thôi! Chị không phải là gỗ đá hay là thánh sống. Chị là đàn bà…
Và người đàn bà ấy đã lôi kéo chị, đã dụ dỗ chị đi chơi với một người đàn ông khác. Người đàn ông đã theo đuổi chị khi còn trẻ. Tình cũ không rủ cũng tới. Anh đã có một thời mê đắm chị với những bài thơ tặng rất cảm động và lãng mạn. Anh tên là Hồng. Người không to cao như chồng chị nhưng mặt mũi thanh tú trắng trẻo, thư sinh và cũng rất đàn ông.
Đó là một chiều thứ bảy, chị thu xếp về sớm một chút, tranh thủ tắm cho chồng. Vừa dắt xe ra đến cổng thì gặp Hồng. Anh vồn vã:
- Kìa Ngọt! Lâu quá không gặp em. Em khỏe không?
- Cám ơn anh, em vẫn bình thường. Chị dợm bước. Nhưng ánh mắt đắm đuối của Hồng chiếu thẳng vào mắt chị như níu chân chị lại.
Chị cảm thấy những tia nắng đang rực lên ở má ở mắt, khiến chị lúng túng. Khi trấn tĩnh được, Ngọt nói nhỏ, giọng hơi lạc:
- Em có chút việc, em phải về, chào anh.
- Kìa Ngọt! Cho anh hỏi han vài câu đã nào, làm gì mà vội thế?
- Chuyện gì hả anh ?
- À, à… Chuyện ngày xưa ấy mà.
- Em là gái có chồng rồi.
- Tất nhiên rồi. Nhưng chồng em, anh ấy… anh ấy đâu còn mang lại hạnh phúc cho em!
- Anh im đi! Sao anh lại có thể ăn nói như thế chứ? Ngọt gay gắt đốp chát.
- Xin lỗi em, anh không có ý nói xấu chồng em. Anh muốn… muốn nói là… em cần phải được làm mẹ.
Ngọt lặng đi. Người chị râm ran, rạo rực.
Sao em? Hồng cắt ngang những cảm xúc đang dâng lên trong Ngọt khiến chị bừng tỉnh.
- Không được đâu anh! Ngọt kiên quyết dắt xe đi.
Anh cứ đợi em tối nay ở đầu cầu gỗ đấy. Hồng với theo vớt vát.
4. Mình sẽ không đi. Ngọt vừa nấu nướng vừa nghĩ. Mình không thể phản bội anh. Nhưng anh, chính anh cũng muốn thế cơ mà. Biết đâu, nếu mình có một đứa con, vợ chồng mình lại sống hạnh phúc. Lúc đó mình sẽ chăm sóc hai bố con thật chu đáo. Nó sẽ là con anh. Anh chẳng đã khuyên mình kiếm một đứa con đó sao?… Ngọt tự vẽ ra viễn cảnh tương lai.
- Mẹ ạ, tối nay con có chút việc phải đi. Chú Hiếu đã trả phép, mà mẹ thì…Ngọt nói khi cả nhà đang ăn cơm.
- Con cứ yên tâm đi, lát nữa, xem ti vi xong mẹ chỉ việc đẩy xe vào phòng trong, sát giường là mẹ đỡ nó lên được thôi mà, con đừng lo.
- Vâng , con cám ơn mẹ. Mẹ giúp con một tý.
Ngọt quáng quàng rửa dọn rồi ôm mớ quần áo vào nhà tắm. Người chị lại nóng ran. Tia nước vòi sen không làm nguội được cơ thể đang rạo rực, khao khát. Hai bàn tay Ngọt mơn man làn da căng mịm, mềm mại, trơm xà phòng thơm và dừng lại ở hai bầu vú thây lẩy nhô vào khoảng sáng vàng vàng của ngọn đèn 25W trên trần. Đứng im một lát Ngọt mới dỗ được cánh tim đang rộn lên hồi hộp để bước ra khỏi nhà tắm. Ngọt vào buồng điểm chút son môi rồi ra đứng đằng sau anh dịu dàng bóp vai cho anh.
- Anh ở nhà, em đi công việc một lát. Anh gật đầu không nói gì.
- Con đi mẹ ạ!
- Ừ con đi. Bà Thảo vui vẻ nhìn theo con dâu dắt xe đạp ra cổng.
Ngọt đạp thẳng xe đến cơ quan gửi bác bảo vệ rồi đi bộ đến điểm hẹn.
Hồng đang đứng bên gốc xà cừ vẻ nóng ruột. Chiếc honda 67 dựng bên cạnh.
- Đợi em lâu không! Ngọt hỏi như người có lỗi và chủ yếu để lấp liếm sự ngượng ngập.
- Anh đang lo em không đến. Hồng nói rồi khởi động máy
Xe chạy chầm chậm dọc bờ sông hướng ra sân vận động. Đó là cái sân bóng chưa hoàn thiện, chưa có tường bao quanh. Mới xây dở dang khán đài A thì ngưng lại không biết vì lý do gì. Không gian tĩnh lặng và không có ánh sáng điện. Chỉ có ánh sáng yếu ớt của mảnh trăng thượng tuần như chiếc diều lơ lửng giữa trời. Chiếc diều đang được tháo dây trôi dần vào đám mây trắng bạc bồng bềnh .
Hồng cầm tay Ngọt mân mê:
- Sao ngày ấy em lại từ chối anh?
- Em không biết. Chắc là…
- Còn anh, hơn mười năm nay không lúc nào nguôi nỗi nhớ em.
-Anh có vợ ở bên mà nhớ em nỗi gì?
- Chấp làm gì cái bà lăng loàn ấy!
- Đàn ông tệ nhỉ? Đi với gái còn nói xấu vợ.
- Không phải nói xấu. Mà thực sự anh không có tình yêu. Hồng vuốt tóc Ngọt và bàn tay dừng lại ở bờ vai.
- Không có tình yêu thì lấy làm gì ?
- Tình yêu ấy anh dành cho em hết rồi!
- Thật không?
- Thật mà, thật mà. Hồng lắp bắp và bất giác ôm ghì lấy Ngọt. Anh hôn như điên lên ngực lên cổ rồi lên môi Ngọt. Cặp môi cứ xoắn lấy môi Ngọt một cách tham lam khiến Ngọt ngộp thở. Cả hai ngã dúi xuống thảm cỏ êm ái như giường nệm.
Ngọt đẩy nhẹ Hồng ra ngồi dậy thở. Hồng lại ôm ghì lấy Ngọt. Mùi mồ hôi đàn ông lạ, mùi bia xộc lên tận óc làm Ngọt thấy buồn nôn. Đầu óc ngọt tỉnh hẳn. Chị thấy mình thật có lỗi với chồng, với mẹ chồng. Chị đột ngột vùng đứng dậy, vuốt lại đầu tóc, quần áo.
- Xin lỗi anh! Ngọt nói nhanh rồi vùng chạy như ma đuổi.
Như một võ sĩ quyền Anh bị đấm nốc ao, Hồng bàng hoàng không cắt nghĩa được hành động của Ngọt. Phải đến mấy phút sau anh mới ngồi dậy được:
- Kìa! Ngọt, Ngọt! Anh nhổm người nhìn theo cái bóng áo trắng mờ dần cuối sân vận động và đấm thật mạnh xuống cỏ. Anh đứng dậy định lấy xe đuổi theo để hỏi rõ nguyên nhân nhưng nghĩ sao lại thôi và ngồi bệt xuống, duỗi dài hai chân, móc thuốc bật lửa châm hút.
Ngọt chạy thẳng đến cơ quan, lấy xe đạp về nhà.
Mẹ và Nghĩa đã đi nằm. Ngọt vào nhà tắm xả nước, chà cả xà phòng lên miệng mà vẫn cảm thấy mùi bia còn phảng phất. Chị thay cái váy ngủ, đánh răng rồi nhẹ nhàng lên giường.
- Sao em về sớm thế? Nghĩa hỏi khi Ngọt đã nằm xuống bên cạnh.
- Ngủ đi anh. Những ngón tay thon thả của Ngọt rúc vào mái tóc xoăn của chồng rồi vuốt ve trán anh như vỗ về đứa trẻ.
Chị nhỏm người định gối đầu lên hõm vai chồng và chợt thấy môi anh mấp máy dưới ánh sáng nhờ nhờ của ngọn đèn ngủ. "Lại cái điệp khúc khuyên nhủ bây giờ." Ngọt nghĩ nhanh và ngăn những lời nói sắp thoát ra của anh bằng một nụ hôn mãnh liệt. Nghĩa cảm nhận vị thơm tho quyến rũ từ đầu lưỡi mềm và ướt át của vợ. Ngọt ngồi dậy khẽ kéo hai cái dải trên vai, chiếc váy ngủ hờ hững tụt xuống. Chị nằm xuống bên chồng, kéo anh lật nghiêng rồi cầm bàn tay thõng thẹo của anh chà lên khuôn ngực mình. Mắt Ngọt khép lại mơ màng. Chị run rẩy trồi người lên kề vú vào môi anh. Anh hôn dịu dàng và say đắm lên hai cái núm nhỏ hồng hồng. Chị sung sướng ngây ngất ghì chặt đầu anh vào ngực mình. Cằm anh như cái bàn chải mềm dụi nhè nhẹ lên hai bầu vú thơm và săn chắc khiến chị nhột nhột tê tái. Người chị nhũn ra như tan biến vào anh.
Bỗng chị thấy nong nóng ở ngực, chị đẩy nhẹ anh ra. Anh khóc.
- Em xin lỗi! Em khỏi rồi! Lẽ ra em không nên như thế. Tại em! Tại em! Ngọt lắp bắp cố kìm nén cho tiếng khóc khỏi bật ra và dòng nước mắt ăn năn chan hoà mặt chị.
Ngọt nấc lên vội cắn chặt vào gối. Nghĩa nằm im để vợ khóc. Lát sau Ngọt nghẹn ngào.
- Em có lỗi với anh!…
- Đừng nói gì nữa em. Anh hiểu rồi.
Chị ghì chặt lấy chồng thì thào bên tai anh:
- Chúng mình sẽ xin một đứa bé về nuôi anh nhé. Trai hay gái gì cũng được. Hàng ngày em sẽ đẩy xe đưa anh đến khoa vật lý trị liệu để tập. Nhất định những chức năng của anh sẽ hồi phục.
Nghĩa định nói một câu gì an ủi vợ, nhưng cổ anh nghẹn tắc không sao phát âm được. Anh chỉ còn biết áp má vào mái tóc óng mượt thơm hương bồ kết của vợ.
Ngọt nhìn qua song cửa sổ, chòm sao chênh chếch nhấp nháy. Trời trong và xanh thẫm. Mai trời lại nắng lắm đây, nắng cuối thu vẫn còn đủ sức làm rám những trái bưởi ngoài vườn. Ngọt nghĩ và chìm dần vào giấc ngủ.
H.C.N (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét