Ta rạch tim mình nát nhiều đường
Trong mưa, dông bão nói yêu đương
Sầu từ đỉnh núi lùa trong tóc
Xoáy cuộn đời ta đi bốn phương.
Ta rạch tim mình cho rách bươm
Máu từ tâm thất nhểu như tuôn
Ta lê từng bước chân không vững
Mới hiểu một loài hoa thiếu hương!
Máu cạn rồi, linh hồn chơi vơi
Chẳng còn sầu nhớ, chẳng yêu người
Ta mang hoa ấy vào hơi thở
Cũng chỉ một lần, lần cuối thôi.
N.T.T (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét