Hai mươi năm trời lưu lạc
Hai mươi năm trời xa quê
Từ miền đất lạ
Hăm hở em về.
Thành phố mình vẫn đẹp
Đất nước mình vẫn xanh
Bao nụ hồng vẫn nở
Trong nắng sớm trong lành.
Tuổi thơ xưa mình hái ổi
Tuổi thơ xưa mình lội sông
Giữa dòng đời xuôi ngược
Em còn nhớ tôi không?
Em chợt kêu bằng tiếng Pháp
Em chợt hỏi bằng tiếng Anh
Em cúi đầu ôm mặt
Nước mắt buồn chảy quanh.
Hai mươi năm trời lưu lạc
Hai mươi năm trời xa quê…
Chiều trên sông Hàn
Em xa rời bến sông Hàn
Nắng chao chát đổ, gió ràn rạt bay
Lắt lay một mảnh trăng gầy
Câu yêu gởi lại với ngày rụng rơi.
Bời bời đêm rủ lơi lơi
Thuyền nghiêng nghiêng nổi, mây rời rời trôi
Sợi buồn, tóc rụng ngang môi
Giọt buồn, sao rụng ngang trời mưa sa.
Bến xưa, bướm cũ, vườn cà...
Cung đàn đứt nhịp theo tà áo bay
Em đi sương lạnh hương đầy
Ta về yêu mãi những ngày yêu em.
Trở về
Ta về qua ngõ mưa bay
Nhớ chiều thu ấy mưa đầy tóc em
Lối xưa đâu vạt cỏ mềm
Một thời trăng rụng xuống thềm tương tư.
Ta về tìm đọt mù u
Nghe vườn trái chín tiếng ru em buồn
Tơ lòng ta buộc, em buông
Trăm năm thương cánh chuồn chuồn lặng bay.
Ta về gió ướt thấm vai
Qua cầu thuyền ấy đã thay đổi dòng
Ngậm ngùi kẻ đứng bên sông
Với tay níu lấy cành hồng bơ vơ.
Bao năm sương trắng bụi mờ
Bao năm tay trắng để giờ trắng... tay!
Ta về qua ngõ chiều nay
Nghe mùa trăng lạnh từ ngày xa em.
T.T.N.V (TP. HCM)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét